Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Phi Đắc Ý

Chương 51: Con thỏ Nho Nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điêu Điêu Tiểu Cửu đi ra ngoài liền không nhớ rõ tiểu ân tiểu oán vừa rồi, nàng vốn là một người vui vẻ, chuyện không thoải mái, một hồi đã bị gió lớn thổi đi.

Cơm Cái Xẻng đứng ở cửa, dùng một loạt động tác võ thuật đẹp mắt giằng co với sáu thiếu nữ xinh đẹp. Nhìn thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu đi ra, vui vẻ gọi: “Tiểu thư, chúng ta không thèm đánh, các nàng cũng không dám động thủ. Hiện tại có muốn… ta đánh các nàng hay không?”

Các thiếu nữ xinh đẹp đều mang vẻ mặt giận dữ.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, ngọt ngào cười nói: “Đi theo ta.”

Thị nữ dẫn đường, Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Cơm Cái Xẻng đi theo.

Đột nhiên một thiếu nữ y phục rực rỡ chặn đường Điêu Điêu Tiểu Cửu, nói: “Chậm đã.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu dừng lại, nhìn nàng, trí nhớ Điêu Điêu Tiểu Cửu không tệ, nhớ rõ thiếu nữ này tên gọi Hạnh nhi.

Hạnh nhi chỉ chỉ lên trời, Điêu Điêu Tiểu Cửu ngửa đầu nhìn, thì ra thiếu nữ kia vẫn còn trên đó đây, quái lạ, đã lâu như vậy, sao lại không có người cứu nàng?

Xem ra, thiếu nữ này bình thường nhân duyên chắc không được tốt lắm! Điêu Điêu Tiểu Cửu xoay đầu cười hì hì nghĩ.

Sau đó tiếp tục đi đường của mình.

Hạnh nhi lại một lần chặn đường, “Ngươi ném nàng lên, phải đưa nàng xuống.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu cười, “Vậy sao?! Ngươi tới giúp nàng cũng được mà!” Tay động một cái, lá bùa màu vàng trên tay… Làm bộ tự nhiên, nói thật ra, lá bùa của nàng không còn nhiều lắm, chỉ mang theo mấy trăm cái, nàng lại không biết vẽ thế nào, cho nên còn muốn sử dụng tiết kiệm một chút đây.

Hạnh nhi cũng sợ, tránh ra, thấy thị nữ đưa Điêu Điêu Tiểu Cửu xuất môn, nói: “Lăng nhi, lá gan của ngươi lớn, ngươi leo lên cây cứu nàng đi?”

Lăng nhi hơi khó xử, nàng là một nữ hài tử da trắng đến phát xanh, tóc lưa thưa, ánh mắt nhu nhuận, ngũ quan lớn lên không tệ, hình dáng rất cao, đường nét rất sắc nét, cực đẹp đẽ sạch sẽ. Không giống cái loại Hoa Tâm Nhị… từ trong ra ngoài khoe khoang trong trắng kia, Lăng nhi không biết phải làm sao, chỉ đưa mắt nhìn nàng một hồi, lại bị cái loại… khí chất cực độ sạch sẽ lưu loát này hấp dẫn!

Đại khái Hạnh nhi là kẻ cầm đầu trong các nàng, cho nên Lăng nhi sau khi sửng sốt mới nói: “Tiểu vương gia sai ta đưa tiểu thư đi nghỉ ngơi.”

“Muốn làm phản sao? Lời của ta ngươi cũng không thèm nghe sao?” Hạnh nhi lạnh lùng, mặt cùng váy sam vàng của Hạnh nhi nàng tỏa ra hơi hơi cay nghiệt.

Lăng nhi rất khó xử nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu một cái.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn các nàng trình diễn thật đặc sắc, cười lạnh không nói.

Một lát sau, Hoa gia tỷ muội từ trong đi ra, vừa nhìn đến Điêu Điêu Tiểu Cửu đều sửng sốt một cái. Hoa Tâm Nhị cười hỏi: “Sao Điêu Điêu cô nương còn không đi nghỉ ngơi?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu còn chưa đáp lời, Hạnh nhi liền nói: “Hồi tiểu thư, nàng ném người bay lên trời, ta muốn để Lăng nhi leo lên cứu người một cái, kết quả, nàng không buông tha cho người ta đây”

Hạnh nhi rõ ràng không thèm đem Điêu Điêu Tiểu Cửu để vào mắt.

Hoa Tâm Nhị nhìn nữ hài tử còn đang khóc oang oang trên cây kia, nói: “Đừng nói bậy, Điêu Điêu cô nương sao lại không đồng ý đây, Lăng nhi ngươi mau tới giúp nàng đi. Còn việc dẫn đường, Hạnh nhi, ngươi chọn một người cho Điêu Điêu tiểu thư là được.”

Sau đó quay đầu lại, nói với Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Ta đây nói vậy, cô nương sẽ không cho rằng ta lắm chuyện chứ?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu cười nhạt, nghĩ thầm không sao cả, các ngươi âm hiểm thế nào đi nữa, còn có thể âm hiểm hơn sư huynh của ta không? Nhưng ta cho các ngươi một cơ hội, xem đạo hạnh thâm sâu của các ngươi.

Hạnh nhi thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu không nói, vội nói: “Lê Nho Nhỏ, ngươi đưa nàng đi thôi.”

“Ách… Hạnh nhi ta…” Một thanh âm nho nhỏ nhát gan nhẹ nhàng từ sau đám người truyền tới. Sau đó một thân thể nho nhỏ yếu ớt bị người đẩy ra.

Lê Nho Nhỏ đại khái mười bốn mười lăm tuổi, thân thể cũng chưa phát dục, mặc váy lam cùng áo may-ô xanh, cho thấy chỉ là nha hoàn thông thường.

Lông mi nàng thanh tú, ánh mắt nho nhỏ tinh tế, nhưng đôi mắt rất đẹp, nheo nheo giống ánh trăng, coi như lúc không cười cũng giống lúc cười. Cái mũi rất cao, môi rất dầy, màu sắc cực kỳ hoàn mỹ, môi đỏ mọng cùng làn da lóe sáng chói mắt, nếu không phải có chút sứt môi khiến người ta nhìn không thoải mái, coi như là một tiểu mỹ nhân.

Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên cảm thấy có một chút lo sợ, nha đầu kia lớn lên quá giống con thỏ, mặc dù bề ngoài chỉ tương tự 6-7 phần, nhưng… khí chất vừa hồn nhiên vừa e thẹn này, lại giống đến mười phần mười. Nói thật ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu hiện tại cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thỏ, cũng giống như một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng a!

“Ngươi dẫn đường cho nàng, được rồi, Lăng nhi, Tiểu vương gia sai ngươi dẫn nàng đi đâu?” Hạnh nhi hỏi.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhướng mày đang suy nghĩ, Hạnh nhi là nhân vật gì, ở trong vương phủ có thể vô lễ với khách như vậy, nàng dựa vào cái gì? Dựa vào ai?

“Viện Chữ Thiên Hàn Thanh Lâu.” Lăng nhi nhẹ nhàng nói.

Tất cả mọi người ngây ngẩn, cục diện nhất thời cực an tĩnh…

“Nho Nhỏ, ngươi đưa…” Hạnh nhi cười lớn, tiếp tục nói: “Đi Hàn Thanh Lâu đi!”

Nho nhỏ không tiếng động thi lễ với Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó đi phía trước dẫn đường, Điêu Điêu Tiểu Cửu từ biệt Hoa gia tỷ muội, đi theo sau. Nho nhỏ đứng ở trước lâu ngừng một cái, giống như kịch liệt đấu tranh với nội tâm, sau đó dứt khoát kiên quyết rẽ trái mà đi, Điêu Điêu Tiểu Cửu còn chưa theo được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng cười khẽ, Nho Nhỏ chân tiếp theo mềm xuống, suýt chút nữa té ngã.

Nàng ngoái đầu lại ai oán nhìn thoáng qua những… tỷ muội không có gì lương tâm này, sau đó quay đầu lại hướng phải mà đi.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn bộ dạng con thỏ của Nho Nhỏ, có chút lo lắng. Nhưng nàng không muốn phải nhìn… sự vênh váo đắc ý của Hoa gia tỷ muội nữa, cho nên âm thầm đi theo Nho Nhỏ.

Phía sau tiếng cười càng lớn hơn…

————– hạ hạ xuất phẩm * tất có tân ý —————–

PS: Hắc hắc hắc… Lê Nho Nhỏ đáng yêu lên sân khấu, do XX lên cơn cho tiểu mỹ nữ cười yếu ớt biểu diễn!

Nho Nhỏ, có sứt môi cũng có sao, ta sẽ tả ngươi thật đáng yêu!
« Chương TrướcChương Tiếp »