Dưới ánh mắt chờ mong của Điêu Điêu Tiểu Cửu, Long Tại Thiên không thể không nâng tinh thần cầm lấy chuỗi xác chim chẳng những máu thịt mơ hồ, mà thân thể cũng đã cứng ngắc.
Hắn mặc dù không muốn làm, nhưng đã làm rồi thì chờ mà xem. Trí lực bình thường, sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn không nhổ lông đã nướng.
Hắn tới bên dòng suối, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng đi tới cùng hắn, Điêu Điêu Tiểu Cửu ngồi ở phía trước, một đôi chân ngọc lóng lánh tuyết trắng bỏ vào trong nước suối: “Nước xanh xanh, rửa sạch chân ta…” Điêu Điêu Tiểu Cửu từ trong vốn thơ văn dốt nát chọn ra một câu khoe khoang ngâm cho Long Tại Thiên nghe.
“Lấy chân thối của ngươi ra, ngươi muốn chúng ta ăn nước rửa chân của ngươi sao?” Long Tại Thiên tức giận hừ, muốn phát tiết lên Điêu Điêu Tiểu Cửu, bởi vì hắn thật sự không biết làm sao đùa nghịch những… xác chim chết này.
Điêu Điêu Tiểu Cửu bị mắng, không cao hứng thu hồi chân thon. Hậm hực đi ra.
Long Tại Thiên bắt đầu nhổ lông chim. Ai nha, tay của hắn dùng lực quá mạnh, lông chim bị rút, da chim cũng không thấy đâu, huyết nhục mơ hồ. Ai, tội nghiệp a.
Đầu chim này cũng quá khó nhổ lông, bỏ đi, Long Tại Thiên dứt khoát vặt đầu chim đi, sau đó ở trong nước ra sức tẩy rửa tay mình, ai, không trách được quân tử nên tránh xa nhà bếp. Thấy mấy thứ này ghê tởm là ghê tởm muốn chết. Còn lòng dạ nào muốn ăn.
Thật vất vả đem mấy con chim biến thành có lông mà không có da, Long Tại Thiên cũng không chịu nổi nữa, quyết định cứ để vậy nướng, dù sao hắn cũng sẽ không ăn, tiểu yêu kia nếu dám không ăn, hắn sẽ đưa chim cho nàng tự đi làm.
Hắn mang theo vẻ mặt không cao hứng, đem chim xâu lại trên nhánh cây, được, hắn không mổ bụng, đại khái hắn cho rằng nội tạng chim cũng có thể ăn được, lại không nghĩ đến vấn đề cao thâm nhất là bên trong nội tạng này có thể ăn được hay không.
Điêu Điêu Tiểu Cửu đang ngồi bên đống lửa, lửa cháy bập bùng, dùng một loại ánh mắt rất chờ mong sùng bái nhìn Long Tại Thiên.
Ánh mắt như thế lập tức khiến bản thân Long Tại Thiên tức khí nam nhi, Long Tại Thiên dưới ánh mắt ngưỡng mộ của thiếu nữ, đem chuỗi chim nhỏ gác trên đống lửa.
“Chúng ta không có gia vị, đại khái mùi vị sẽ thiếu một chút nữa.” Long Tại Thiên có vài phần chột dạ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Không sao, ta đói bụng, chỉ cần có thể ăn là được.”
Long Tại Thiên rất ra dáng xoay chuyển nhánh cây, cố gắng bắt chước phương pháp nướng thịt của đầu bếp trong trí nhớ. Lửa rất lớn, chỉ chốc lát sau đã đem toàn bộ phía bên ngoài của chim nhỏ nướng cháy đen thui. Long Tại Thiên miễn cưỡng giải thích: “Không có mỡ, cho nên rất dễ cháy, nhưng ta tin tưởng thịt bên trong sẽ không cháy.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu rất hoài nghi, nhưng thông minh không có nói ra.
Lại nướng một hồi, màu đen đang không ngừng đậm hơn…
Long Tại Thiên đột nhiên ngắm Điêu Điêu Tiểu Cửu rồi cười trộm. Lập tức mặt trầm xuống, ngang ngược nói: “Được rồi, cho ngươi ăn.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy Long Tại Thiên đưa tới thi thể sứt đầu mẻ trán, bị dọa cho hoảng sợ, đây là đồ ăn cho người sao? Chó cũng không ăn được.
Nàng nhìn Long Tại Thiên đang trừng mắt thật to, bên trong thiếu hụt ánh sáng mị hoặc lúc bình thường, chỉ có hung ác. Nàng không thể làm gì khác hơn là vươn tay, nghiêng đầu, tìm một chỗ thoạt nhìn không quá đen nhón tay, nhẹ nhàng xé một chút bắp đùi, máu lập tức từ chỗ bị xé chảy ra, đến những… đầu khớp xương thật nhỏ cũng đều bị nhiễm đỏ, Long Tại Thiên ở một bên thấy được cũng rùng mình.
Điêu Điêu Tiểu Cửu lấy lòng cười cười, hỏi: “Ta đổi ăn chỗ khác được không?”
Long Tại Thiên gật đầu, chủ yếu hắn vẫn còn muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Điêu Điêu Tiểu Cửu, không muốn sau này khi gần gũi nàng, lại nghĩ đến thời khắc máu chảy đầm đìa này.
Điêu Điêu Tiểu Cửu hạ quyết tâm, thay đổi chọn chỗ… đen nhất… cháy nhất, ai, coi như là ăn than củi đi, chắc sẽ không nhiều máu như vậy a.
55555555… Trời sanh đã mệnh khổ không khóc nổi.
Xé chút da, lộ thịt bên trong ra, ai, còn thơm, thoạt nhìn giống như đã chín, không đáng sợ như vậy. Điêu Điêu Tiểu Cửu gỡ một chút thịt, mang theo một vạn phân cẩn thận, nhẹ nhàng mà nhét vào trong cái miệng nhỏ mê người của nàng.
Cố gắng cắn một miếng, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên chớp mắt, tạo ra một loại vẻ mặt ăn thật ngon: “Long Tại Thiên, thủ nghệ của ngươi thật tốt nha, ta thật thích.”
Long Tại Thiên nghe được vậy toàn bộ gân cốt ngứa ngáy, thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếp tục cẩn thận gỡ thịt ăn, tỏ vẻ bộ dáng ngon miệng. Không khỏi nghi hoặc: chẳng lẽ mình làm đồ trông có vẻ xấu xí, thật ra bên trong lại mỹ vị vô cùng?
Long Tại Thiên cũng không nhịn được xé một miếng ở chỗ Điêu Điêu Tiểu Cửu đang ăn, bỏ vào miệng, oa… ọe…
Long Tại Thiên hoa hoa lệ lệ ói ra…
Điêu Điêu Tiểu Cửu sớm đã có chuẩn bị, thứ này khó ăn muốn chết, nàng đau khổ chống đỡ được đến hiện tại là vì dụ Long Tại Thiên cũng ăn một miếng. Trừ phương pháp này ra, nàng cũng không còn phương pháp nào khác để Long Tại Thiên cùng nàng đồng cam cộng khổ.
Nếu mục đích đã đạt được, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không cố làm ra vẻ, nhanh chóng nhảy dựng lên chạy về phía bên dòng suối nhỏ, dùng tay nhỏ bé vốc nước, rửa sạch mùi vị tinh quái trong miệng.
Long Tại Thiên cũng đi theo nàng vốc nước, vị giác của hắn luôn luôn cao quý, không chịu qua kí©h thí©ɧ như thế, chính lúc đang ngậm một miếng nước, bộ dáng Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên kiêu ngạo lại thất sắc, chỉ vào Long Tại Thiên nói: “Phiền phức rồi phiền phức rồi, Vương gia! Ngươi uống nước rửa chân của ta.”
Long Tại Thiên không cẩn thận nuốt nửa miếng, vội vã nhổ ra, thật nguy hiểm.
Điêu Điêu Tiểu Cửu vui vẻ giống con thỏ nhỏ, hé hé, lần này đây hòa một đều.