Điêu quốc – Kinh đô Sào hồ
Đêm tối trăng sáng gió cao, lúc trèo cây leo tường.
Tám mỹ nam cực kỳ sức quyến rũ mỗi người mỗi vẻ, đi ở trên đường lớn, tay trong tay lên tiếng ca hát:
“Minh Nguyệt đã có bao lâu? Nâng cốc hỏi trời xanh.
Không biết trên trời cung khuyết, nay tịch là năm nào.
Ta muốn thuận gió trở lại, lại khủng Quỳnh Lâu điện ngọc, cao xử bất thắng hàn.
Khởi múa may thanh ảnh, có giống như ở nhà người tan?
Chuyển chu các, thấp khỉ hộ, chiếu không ngủ.
Không ứng có hận, chuyện gì trường hướng biệt lúc viên?
Người có vui buồn lẫn lộn, trăng có âm tình tròn khuyết, chuyện cổ này khó toàn.
Chỉ mong người sống lâu dài, thiên lý cùng thiền quyên.”
Bọn họ dường như ai cũng không có phát giác, cách đó không xa ở phía sau bọn họ, một bóng dáng nhỏ xinh mặc xiêm y màu đỏ thẫm lén lút theo đuôi bọn họ.
Nhân nhi nhỏ xinh đi ngang qua trước cửa một nhà, ở đó cửa cao có đèn l*иg đỏ đỏ chiếu rọi, có thể thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu. Da thịt trắng noãn hồng nhuận, đại khái mới chỉ mười sáu tuổi, mặt mày nheo nheo, cười cười, miệng chúm chím nhẹ nhàng mím lại, dường như có chuyện gì đắc ý. Tuy không phải thiên hương quốc sắc, lại làm cho người ta thấy mà không thích nàng cũng khó.
Đám nam nhân… kia hát cười đi vào một thanh lâu, có một tên nam tử cực thanh tú đứng cửa do dự một chút, lo lắng nhìn thoáng qua về phía sau mình.
Tiểu cô nương kia nhanh chóng lui thân, nấp vào phía sau một cây cột, còn dùng tay nhỏ bé vỗ nhẹ l*иg ngực mình, thật nguy hiểm!
“Này, đừng nhìn nữa, mặc kệ nàng theo đi.” Một tên nam tử khác mặt mày như hồ ly, nở một nụ cười nói không hết lời yêu dị cỡ nào, kéo nam tử thanh tú, đi theo mọi người từ từ tiến vào thanh lâu.
Chỉ chốc lát sau, tiểu cô nương vọt đến bên mặt cửa, sau đó, tìm được một cây cổ thụ, bắt đầu… trèo!
Nàng thân thủ rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã men theo cây trèo lên trên, cúi đầu một cái, nàng nhảy xuống đầu tường, đi dọc theo hành lang quanh co rải đá cục tạo thành đường nhỏ, xuyên trăm ngàn mảnh thúy trúc che ánh sáng ở dưới tu xá, đi tới hậu viên, có hoa lê đại chu cùng với chuối tây xanh tốt um tùm, nàng trốn ở phía sau cây mà nhìn tới khối đất trống có đèn cao rực rỡ.
Nhưng sao có nhiều nữ nhân như vậy, các loại xiêm y màu sắc rực rỡ, chẳng những bó sát người, còn lộ nửa thân ra. Những cô nương… này thật sự là đa tài đa nghệ, biết thổi kéo đàn hát, hơn nữa còn biết nhảy múa. Khiến cho đám đông tụ hội vô cùng náo nhiệt. Từ lúc nàng học đàn dùng đàn phá lão sư đau đầu, lúc nhảy múa giẫm lên váy ngã suýt chết, mới hiểu được học mấy thứ này khó khăn cỡ nào.
Dần dần, rượu cũng uống nhiều, hành động của cả bọn bắt đầu phóng đãng, đều lôi kéo các cô nương làm một ít chuyện kỳ kỳ quái quái. Nàng mở to hai mắt, cũng không dám tin vào bản thân. Thì ra, một nam một nữ…
Oa, rất đặc sắc, khó trách không mang theo nàng?! Tất cả mọi người cùng ôm nhau, cắи ʍút̼ tới tấp, còn cắи ʍút̼ cực kỳ say mê. Tất cả biến thành chó hết rồi sao? Thật tò mò nha!
“Điêu Điêu Tiểu Cửu, ra đi.” Một tên nam tử… soái nhất… khốc nhất đột nhiên đẩy cô nương trên đùi ra, thở dài một tiếng.
“Oa, lợi hại, không hổ là Đại sư huynh được mọi người kính ngưỡng, như vậy mà cũng bị ngươi phát hiện.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu hai tay khua khoắng quá mức, một bộ dáng ta bị bắt rồi, cười híp mắt học con thỏ mà nhảy ra, phong thủy luân phiên thay đổi, nhưng mà bọn họ làm chuyện xấu bị nàng bắt được, hiện tại nàng lại sợ Đại sư huynh.
Đúng, nàng là Điêu Điêu Tiểu Cửu, tám người đại nam nhân này là các sư huynh của nàng, nàng hôm nay muốn biết tám vị sư huynh không cười nhà nàng buổi tối ngủ không ngon giấc, lại không chào hỏi nàng, đều chạy đến đây làm cái gì? Cho nên mới đêm tối lén lén lút lút đi theo sư huynh chạy đến thanh lâu, thấy một màn trình diễn phía trước.
“Ai, đây là Hoa nương (gái bán hoa) từ đâu tới, lại lén lén lút lút chạy đến đây tranh cướp hán tử với các cô nương đây.” Nữ nhân áo hồng xinh đẹp bị Đại sư huynh… soái nhất… khốc nhất đẩy ra từ trên đất đứng lên, rất tức giận nói Điêu Điêu Tiểu Cửu.
“Hic, thật xin lỗi, vậy ta đây sẽ đi.” Điêu Điêu Tiểu Cửu không hề có thành ý mà nói, chuẩn bị xoay người bỏ chạy.
Đại sư huynh thở dài, đi tới kéo ống tay áo Điêu Điêu Tiểu Cửu lại, nét mặt lạnh lùng với nàng, nhưng thanh âm vẫn dịu dàng: “Buổi tối lén trốn đi lâu như vậy, chắc cũng đói bụng, trước ăn chút cho ấm bụng, rồi cùng nhau về nhà đi.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu vô cùng cao hứng đồng ý, ngồi vào vị trí của Đại sư huynh, bắt đầu nếm thử xem đồ bên ngoài cùng thức ăn trong nhà loại nào ngon hơn.
Nhưng cái nữ nhân áo hồng kia rất tức tối, vẫn không buông tha nàng, lại nói mát: “Ui, cô nương này da thật dày, coi như đều đã mua rồi, cũng phải hiểu chút quy củ chứ.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu vui vui vẻ vẻ ăn, cũng không ngẩng đầu lên. Ngươi chửi, ta ăn, quản ngươi làm chi.
Nhưng Đại sư huynh thoạt nhìn rất tức giận, một cái tát bay qua, hắn rất mạnh tay, nữ nhân áo hồng liền bay đi giống như thả diều.
Ờ, Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa ăn vừa nghĩ, thả diều! Ờ, nàng đã lâu không thả, chuyện này hôm nay rất hay, nhất định phải bắt Đại sư huynh cho phép bản thân nàng xuất môn thả diều mới được.
Cha mẹ Điêu Điêu Tiểu Cửu mất sớm, từ nhỏ ở đạo quán của Đại bá lớn lên, đạo quán có tám người sư huynh lại chỉ có một mình nàng là nữ hài tử. Cho nên được sủng ái, chuyện khác thì không, làm nũng làm chuyện xấu đều là thế mạnh của nàng.
Nàng vừa ăn vừa nghĩ muốn chỉnh bọn tiểu đồng… của mấy người kia, trên mặt lộ ra một nụ cười gian. Mặc dù nàng còn chưa mở miệng nói sơ lược yêu cầu trọng điểm, nhưng, Đại sư huynh, nàng còn không hiểu rõ sao?