Chương 2: Bé con sợ sệt
Harry ngủ không quá sâu.
Ngày vừa sáng cậu đã tỉnh lại, bé con vẫn chưa tỉnh nhưng sắc mặt so với hôm qua đã tốt lên rất nhiều.
Harry nhẹ nhàng bước xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt trước rồi mới đi ra.
Căn phòng còn chút u ám, vì thế Harry vội vàng bật đèn lên, mặc quần áo, chuẩn bị xuống dưới lầu xem thử.
“Ân………” Có lẽ bởi vì ánh sáng từ ngọn đèn kí©h thí©ɧ, đứa bé khẽ phát ra âm thanh, Harry quay đầu, lông mi bé con hơi rung động một chút, chậm rãi bé con mở mắt ra.
“Em tỉnh.” Harry có chút cẩn thận, cậu chưa bao giờ giao tiếp với trẻ con.
Bé con có đôi mắt đen láy, tựa như thủy tinh trong suốt.
Nguyên bản còn có một lớp sương mờ phủ trên hai viên thủy tinh, vài giây sau, đám sương tản đi, bé con khẽ chớp chớp mắt.
“Còn đau không?” Harry nhẹ giọng hỏi.
Bé con đột nhiên bật dậy, sau đó đau đớn kêu tê một tiếng.
“Nhẹ thôi, bả vai của em bị thương.” Harry ngược lại bị hoảng sợ.
Bé con phóng tầm mắt mang theo kích động, cơ thể dần lui về phía đầu giường.
“Sáng quá sao?” Harry đưa tay chuẩn bị đẩy đèn bàn quay sang hai bên.
“Không!” Bé con phát ra tiếng kêu khàn khàn, cơ thể run rẩy, cùng lúc đó hai tay bé đưa lên ôm đầu, cuộn người thành một quả cầu.
Harry cứng ngắc.
Tư thế này cậu vô cùng quen thuộc.
Mỗi khi bị dượng đánh, cậu cũng cuộn người như vậy lui vào một góc, đây là phương thức duy nhất cậu có thể bảo hộ chính mình.
Bé con này nghĩ mình định đánh nó sao?
Harry thu hồi tay, nhất thời có chút lúng túng, tựa như đã làm sai việc gì, cậu lắp bắp nói: “Em…em hiểu lầm……..”
Bé con vẫn còn run rẩy, vừa tiếp tục run cầm cập vừa duy trì tư thế như vậy mà lui ra sau.
Mắt thấy bé con sắp rớt xuống giường, Harry lập tức vươn tay qua bắt lấy bé: “Cẩn thận!”
Qua khe hở giữa hai cánh tay bắt chéo của bé con, Harry nhìn thấy một đôi mắt tràn ngâp sợ hãi.
“Phanh! Bùm bùm ——”
Có cái gì đó bùng nổ.
Harry theo phản xạ có điều kiện ôm chặt bé con vào lòng.
Căn phòng đồng thời tối đen.
Cơ thể bé con cứng ngắc, hiển nhiên đã sợ hãi tới cực hạn, Harry có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Không xong, miệng vết thương nứt ra rồi?
Duy trì tư thế đang ôm bé con, Harry kéo ra chút khoảng cách nhưng không nhìn rõ lắm.
Vừa rồi chính là bóng đèn nổ?
Harry quay đầu, quả thế, ngay cả phần chân đế cũng bị vỡ nát: “Ma lực bạo động?” Cậu thì thào thành tiếng.
Bé con nghe thấy tiếng động đã yên tĩnh, liền bắt đầu động đậy đứng lên, muốn giãy khỏi tay Harry.
“Đừng nhúc nhích!” Harry cất cao âm lượng.
Bé con lập tức bị dọa mà ngừng lại mọi hoạt động.
“Không, tôi không phải muốn dọa em.” Harry lập tức giảm âm lượng lại, suy nghĩ rối loạn xoay tròn trong đầu, cậu có chút nói năng lộn xộn: “Vừa rồi, em không cần sợ, không có gì kỳ quái cả, tôi cũng không bị dọa chính là ma lực em không khống chế được, ân, nói thế nào nhỉ…….”
Harry càng giải thích càng rối, cậu nên nói thế nào để một đứa bé hiểu mình là một phù thủy nhỏ, chuyện kỳ quái phát sinh là bình thường. Cậu lại nhớ tới chính mình, khi cậu nói những lời này với người khác đổi lấy luôn là những lời mắng chửi hay đánh đập, cậu sợ rằng bé con này cũng gặp phải trường hợp giống mình, vì thế sau khi bóng đèn bị nổ mới vội vàng muốn chạy trốn như vậy.
“………ngài là phù thủy?” Thình lình, âm thanh khô khốc, yếu ớt của bé con vang lên.
“Ác, đúng vậy.” Harry lập tức trả lời, đồng thời nhìn về phía bé con, trong mắt bé đã rút đi sự sợ hãi chỉ còn một chút sợ sệt: “Tôi là một phù thủy, tôi biết em cũng vậy, vì thế không cần sợ tôi, được không?”
Harry chậm rãi buông tay ra, đối phương không hề động.
Tốt lắm, Harry điều chỉnh gương mặt mình hiện ra một nụ cười ôn hòa: “Đừng sợ, để tôi băng lại vết thương cho em, được không?”
Bé con nhíu mày, lúc này mới ý thức được bả vai đau rát.
Harry lấy băng gạc cùng thuốc sát trùng trong tủ đầu giường ra, thuận tay kéo rèm cửa, căn phòng nhất thời sáng sủa hơn rất nhiều: “Tôi đảm bảo sẽ rất nhanh.”
Bé con nghiêng đầu, nói là nhận sự giúp đỡ của Harry hay nói đúng hơn là bé không dám cự tuyệt yêu cầu của Harry.
Miệng vết thương quả nhiên đã rớm máu, động tác Harry vô cùng nhẹ nhàng: “Sẽ đau một chút.”
Tuy đã nói trước nhưng lúc rót cồn vào miệng vết thương, Harry có thể nhìn thấy bé con vì đau đớn mà nhăn mặt thành một đoàn, chính là không hề phát ra tiếng, ngay cả tiếng nức nở cũng không có.
“Tốt lắm.” Harry chua xót trong lòng.
Bé con cúi đầu liếc nhìn bả vai một chút, ánh mắt giống như đang kinh ngạc, giống như bé cảm thấy mình không bị thương tổn thêm ngược lại được trị liệu là chuyện rất kỳ quái.
“Ăn trước một cái chocolate con ếch nhé?” Trong túi Harry chỉ còn thứ này, cậu xé bao bì đưa qua.
Bé con ngớ người tiếp nhận.
“Oa!” Chocolate con ếch đột nhiên nhảy dựng lên phóng ra ngoài cửa sổ.
Bé không bắt được, ngay lập tức nhìn về phía Harry, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Không sao.” Harry lại lấy ra một cái khác: “Chúng nó vĩnh viễn sẽ không biến thành thật, lần này sẽ bắt được.”
Bé con khϊếp đảm nhìn nhìn, đại khái hiểu được Harry thật sự không có ác ý mới cúi đầu nhìn món đồ ngọt trong tay, lần này bé nhanh tay túm chặt một chân của con ếch.
“Em ăn đỡ đi, tôi xuống lầu nhìn xem có bữa sáng chưa.” Harry kéo chăn lên tới ngực bé con: “Bên ngoài rất lạnh, tạm thời đừng di chuyển.”
Harry đi tới cửa, nhìn lại thấy bé con ngoan ngoãn tựa trên đầu giường, cậu gật đầu rời đi.
Ăn vội hai miếng sandwich cùng sữa xong thì Harry đi ra khỏi khách sạn.
Harry căn bản không đoán được chính mình sẽ gặp một phù thủy nhỏ ở giới Muggle, hơn nữa còn có thể là một đứa bé trong một gia đình Muggle, từ những biểu hiện lúc sáng của bé con có thể nhận ra bé đã chịu rất nhiều đối xử bất công.
Harry không hiểu rõ lắm mình có thể làm gì, bất quá cậu có thể làm những điều cơ bản nhất, tỷ như mua vài bộ quần áo chống rét cho bé.
Đi siêu thị mua áo len, quần,một tấm áo khoác và một đôi giày, Harry xách một gói to trở về, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị tốt, cậu cầm lấy khay bưng lên lầu.
Đẩy cửa ra, Harry vô thức thở nhẹ một hơi, bé con vẫn duy trì tư thế lúc trước không hề thay đổi.
“Không thích ăn sao?” Harry phát hiện bé vẫn cầm chocolate con ếch trong tay.
Bé nhìn về phía cậu, âm thanh nho nhỏ: “Cho tôi sao?”
Harry sửng sốt, trong lòng ẩn ẩn yêu thương: “Đương nhiên là cho em.”
Bé con há mồm, dừng một chút mới cúi đầu: “Tôi cũng không quen biết ngài.”
Không nên lấy bất cứ thứ gì không thuộc về mình, đó là sai trái.
“Này……..” Harry cảm thấy chính mình có thể đọc được suy nghĩ của bé con, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là lễ vật Giáng Sinh, em nên nhận được.”
“Thật sao?” Bé con vẫn không tin.
“Em có từng nghe thấy ông già Noel chưa?” Harry nghĩ lý lo lừa gạt bé: “Ông già Noel trong lễ Giáng Sinh sẽ tặng mỗi đứa trẻ một món lễ vật, vì thế nó thuộc về em.”
Bé có chút tin nhưng vẫn đưa ra nghi vấn: “Ngài một chút cũng không già.”
Harry nghẹn lời, lập tức soạn lời lại: “Tôi không phải ông già Noel, bất quá giới phù thủy sẽ có người phát quà cho bọn nhỏ, tỷ như là tôi vậy.”
“Tôi trước kia chưa bao giờ thấy ngài.” Bé tiếp tục nghi ngờ.
Meilin, Harry xác định mình chưa từng gặp quá đứa nhỏ nào nghi hoặc nhiều như vậy: “Đó là bởi vì em đang ở cạnh tôi, năm nay tôi mới phát hiện.”
“………cám ơn ngài.” Bé con cuối cùng đã hoàn toàn tin tưởng, bắt đầu cẩn thận ăn con ếch.
Harry đặt bữa sáng lên tủ đầu giường: “Ăn xong thì ăn bữa sáng.”
“Đây cũng là lễ vật?” Bé con hỏi.
“Ân.” Harry khẳng định, cậu thề rằng cậu nhìn thấy vẻ mặt bé con có loại vui sướиɠ vì được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Ăn xong đầu chocolate con ếch, bé liền không động đậy nữa, bé nhìn phần con ếch còn lại: “Tôi có thể lưu lại sau này ăn được không?”
Tâm Harry giống như bị thứ gì đó nghẹn lại, nói không ra lời.
“Chỉ giới hạn trong lễ Giáng Sinh thôi sao?” Âm thanh bé con ngày càng nhỏ.
“Đương nhiên không phải, em có thể tự mình quyết định.” Harry bưng khay đồ ăn qua: “Vẫn là ăn trước đi cho nóng.”
Bé con rất đói bụng, nhưng vẫn chậm rãi nhai nuốt, dường như đang cố gắng ghi nhớ thật kĩ hương vị từng món ăn.
Harry cúi đầu ăn phần của mình.
Hai người yên lặng ăn thật lâu.
“Cám ơn ngài.” Ăn xong, bé con lại nói cảm tạ.
“Không cần gọi như vậy.” Bị người khác dùng kính ngữ để xưng hô rất không được tự nhiên, Harry nói: “Tôi gọi là…..” Cái tên trào tới bên miệng thì lập tức bị nuốt xuống: “Em có thể gọi tôi là Daniel.”
Bé con im lặng thầm kêu một lần trong lòng.
“Em tên gì?” Harry ôn hòa hỏi.
Thần sắc kinh hoảng lại hiện lên trên gương mặt bé con: “Tôi không nhớ rõ……”
Không nhớ rõ? !
Đây là tình huống gì? !
Harry trấn an bé con: “Đừng hoảng hốt, có thể nói cho tôi biết em còn nhớ được gì sao không?”
Đứa bé cố gắng nhớ lại: “Tôi phá hủy nhà…….”
Ma lực bạo động sao? Harry tỏ vẻ hiểu được: “Còn nhớ nhà ở đâu không? Tôi có thể đưa em về.”
“Không!” Sợ hãi tràn ngập ánh mắt bé con, bé cuộn tròn cơ thể run rẩy, không ngừng nói: “Ba ba sẽ đánh chết tôi………”
“Đừng sợ.” Harry vội vàng ôm lấy bé: “Tôi không đưa em về, yên tâm.”
Harry hết lần này tới lần khác bảo đảm, mãi đến khi cơ thể bé con trong lòng dần mềm mại, bình tĩnh lại.
Một đứa nhỏ làm người ta yêu thương.
Harry xoa mái tóc đen của bé con, ôn nhu nói: “Chúng ta ra ngoài dạo chơi được không?”
“Đi ra ngoài?”
“Ân, mặc quần áo nào.” Harry xách gói quần áo to đặt lên giường.
Bé con kinh ngạc, sau đó không ngừng lắc đầu: “Tôi không thể, rất đắt tiền.”
“Này thuộc về em.” Harry nhìn đôi mắt đen của bé.
Thay quần áo xong bắt đầu khởi hành xuất môn cũng là khoảng một tiếng sau, Harry lần đầu tiên trổ tài hùng biện để thuyết phục một bé con không được tự nhiên nhận ý tốt của cậu.
“Tạm thời gọi em là Allen nhé.” Harry đặt cho bé con một cái tên: “Nếu em nhớ lại tên mình phải nói cho tôi biết, được không?”
Bé con chỉnh lý lại quần áo trên người, trong mớ trí nhớ hỗn loạn, bé nhớ mình chưa bao giờ được mặc quần áo tốt như vậy.
“Ân, Daniel.” Âm thanh bé con như mèo kêu, rất nhỏ nhẹ lại kéo dài mang theo vài phần dò xét vô cùng cẩn thận.
Harry hoảng hốt vài giây mới nhớ đây chính là tên giả của mình.
Sau đó cậu liền mỉm cười.
Dắt bé ra khỏi khách sạn, Harry cầm lấy tay bé con, bàn tay bé xíu nằm trong tay cậu: “Như vậy sẽ không bị lạc.” Cậu giải thích.
Bé con dừng lại, ngẩng đầu nhìn Harry liền đối mặt với một gương mặt tươi cười.
Lòng bàn tay bé con có chút ẩm ướt, xem ra bé đang rất khẩn trương, cúi đầu nhìn mặt đất, tùy ý Harry dắt đi.
Bé không nhớ được mình là ai, bé chỉ nhớ rõ mình có một ba ba rất bạo lực, bộ dáng cũng không nhớ rõ nhưng loại cảm giác kinh khủng đó bé không thể quên được, nếu trở về bé nhất định sẽ bị đánh.
Bé còn nhớ rõ mùa đông rất lạnh, lễ Giáng Sinh chính là thời điểm lạnh nhất.
Chưa bao giờ có cảm giác ấm áp như thế này.
Hoàn