Ngày hôm sau, Phượng Tĩnh Xu quả nhiên cực kỳ bá đạo đưa chân nhỏ của nàng đá một cước lên người Lục Miểu, để hắn xuống núi tìm cho nàng một ít thư pháp danh gia, cầm phổ vân vân, dù sao có liên quan tới phương diện nữ hồng cũng phải mang đến cho nàng, Lục Miểu cứ như vậy bị một tiểu nữ oa sai bảo, hoàn hảo Tĩnh Xu có cho hắn một ít thứ đồ mới mẻ để chơi giải buồn ở trên đường, chuyến đi đến thành trấn gần nhất cũng phải mất mấy ngày, huống chi Lục Miểu còn muốn tìm sách kinh điển đương thời cho nàng, một đến một đi, chỉ sợ cũng phải mất hơn một tháng.
Đợi sau khi Lục Miểu xuống núi, Phượng Tĩnh Xu nàng bắt đầu tu luyện, mỗi ngày sáng sớm trước sẽ ngồi thiền một lúc, sau sẽ chạy một vòng quanh sơn cốc, vừa chạy vừa quan sát địa hình, thuận tiện nhìn xem có cái gì có thể dùng được để nàng cất vào trong Thấm Xu Văn, chạy xong liền bắt đầu luyện tập công phu trước kia, ngoài một thân võ công học được ở thế kỷ hai mươi mốt ra, ba ngày đó ở Thiên Đình nàng tìm thấy nhiều võ tướng thiên đình luận bàn võ nghệ, bởi vậy võ công hiện giờ nàng tu luyện liền không tự giác thêm vào một ít chiêu thức của võ tướng Thiên Đình, cả người tu luyện giống như võ tướng trên trời uy phong lẫm liệt lại mờ ảo xuất trần, bởi vậy sau này chiếm được một cái danh hiệu võ thần, đây là điều nàng không ngờ tới.
Trong kế hoạch của Phượng Tĩnh Xu, buổi sáng chủ động tu luyện; buổi chiều yên tĩnh thì sau một hồi tắm rửa liền tĩnh tâm nghiên cứu đọc sách cổ bên trong Tàng Thư Trai, trước bắt đầu từ sách thuốc và ngũ hành bát quái, lần lượt nghiên cứu từng cái. Bởi vì kiếp trước ở phương diện y thuật cũng rất có nghiên cứu, cho nên sách thuốc này coi như cũng không khó khăn, hơn nữa khi ở Thiên Đình đi theo Thái Thượng Lão Quân học luyện đan, y thuật cũng rất tiến bộ, dieendaanleequuydonn lại từng dạo qua vườn cây của mẹ nuôi Vương mẫu, tiên hoa độc thảo bên trong đều là cực phẩm trong cực phẩm, Phượng Tĩnh Xu một hơi nhận thức chúng nó mấy lần, còn di chuyển không ít đến trong Thấm Xu Văn, bởi vậy y thuật đối với Phượng Tĩnh Xu mà nói coi như là trò trẻ con, chỉ là mỗi thế giới đều có điều kiện phong thủy độc đáo, đặc tính của những thứ dược thảo này cũng không giống nhau, bởi vậy còn cần phí thời gian chỉnh sửa lại những cái đã học cho phù hợp với thế giới này, công việc này không chỉ có lật xem một lượng sách thuốc lớn, còn phải thu thập tài liệu ở xung quanh, tiến hành thí nghiệm nhiều lần mới được.
Có điều vạn vật đều là từ nguyên tố hoá học tạo thành, chỉ cần quăng dược thảo độc vật vào trong Thấm Xu Văn, đợi sau khi Hắc Linh Lung xét nghiệm ra thành phần hóa học tương ứng, Phượng Tĩnh Xu có thể biết được dược tính và triệu chứng này rồi. Cũng không cần tìm người hoặc động vật tới thử nghiệm, để tránh uổng mạng sinh mệnh vô tội. Về phần ngũ hành bát quái, nàng thật chưa từng tiếp xúc qua, bởi vậy buổi chiều này, Phượng Tĩnh Xu liền hung hăng nghiên cứu thiên can, địa chi, ngũ hành, âm dương, buổi tối thì đến Tàng Thư Trai đã khiến mắt người nổ đom đóm rồi.
Đến buổi tối, sau khi dùng cơm xong, Phượng Tĩnh Xu bắt đầu lật xem bí tịch võ công, hơn nữa thử thông hiểu đạo lí, sau đó sẽ ngồi thiền hai canh giờ, tu luyện tiên thuật.
Thời đại này quả thật rất lạc hậu, buổi tối cũng không xem tivi, lại không có trò để chơi, hiện tại trong Thấm Xu Văn cũng không thể chế tạo ra những thứ công nghệ cao, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu chỉ có thể ngồi thiền, tu luyện một chút, để có thể sớm ngày tiên thuật đại thành.
Cứ như vậy, Phượng Tĩnh Xu ở trong Dung Hàn cốc hơn một tháng. Dung Hàn cốc là Phượng Tĩnh Xu lấy tên cho sơn cốc này, ý "hòa tan sơn cốc lạnh lẽo", đối với tiểu cốc sắc xuân nằm lẳng lặng tại đỉnh Tuyệt Lăng sơn mà nói, cực kỳ chuẩn xác.
Hơn một tháng sau, Lục Miểu rốt cục trở về Dung Hàn cốc, lúc này đây hắn không hề trực tiếp nhảy xuống vách núi đen dùng cành cây giảm tốc độ, da.nlze.qu;ydo/nn lưng đeo dù nhảy Phượng Tĩnh Xu cho, giống như đứa nhỏ ham chơi thoải mái nhảy xuống, một bên lôi kéo dây dù một bên kêu "A ôi a ôi", âm thanh hưng phấn kia ở trong sơn cốc vang vọng thật lâu, hù dọa một đám chim bay.
Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn sang, cảm thấy thầm than, Lục Miểu này, nhìn bộ dáng người, còn tưởng rằng hắn là cao nhân đắc đạo thành thục ổn trọng, hẳn sẽ nho nhã bất phàm, ai biết lại là một người cải lão hoàn đồng, ai!
Lục Miểu mang về quả thật là tác phẩm tuyệt thế, những bộ sách này đều là hàng tốt độc nhất vô nhị, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu càng làm thời gian buổi chiều giảm bớt, để mà học tập, dù sao hiện tại Lục Miểu cũng đã trở lại, nàng cũng không cần một mình đầu óc choáng váng nghiên cứu ngũ hành bát quái, có Lục Miểu giảng giải, tin tưởng nàng sẽ học rất nhanh.
Lục Miểu trở về ngày hôm sau liền kiểm tra nội lực tu vi của Phượng Tĩnh Xu, nhưng vì trước đó Phượng Tĩnh Xu đã đả thông nhị mạch Nhâm Đốc nên cảm thấy kinh ngạc, nghĩ nhiều cũng không xong chỉ có thể nói Phượng Tĩnh Xu chính là thiên phú dị bẩm, còn không ngừng nói cái gì quả thực là có tố chất luyện võ tốt vân vân. Nghĩ đến cũng đúng, chỗ thần kỳ hơn trên người Phượng Tĩnh Xu, Lục Miểu cũng không hiếm lạ đối với việc nàng tự thông nhị mạch Nhâm Đốc, còn về nguyên nhân trong đó, hắn cũng không đoán nhiều, miễn cho chính mình bởi vì dùng não quá độ mà trực tiếp lên Thiên Đình.
Ngay sau đó liền trực tiếp nhảy vọt qua tu luyện sơ cấp, bắt đầu truyền thụ từ nội công tâm pháp cao cấp. Các môn phái đều có nội công tâm pháp thuộc loại của mình, cấp thấp sẽ có rất nhiều bản viết tay, đây là cho đệ tử mới nhập môn luyện tập, Die nd da nl e q uu ydo n để mà chỉ dẫn nhập môn, nhưng mà càng lên cao, những thứ tâm pháp này càng thưa thớt, thường thường đều do môn đồ ngoài miệng tương truyền, lén học, nội công tâm pháp cao cấp bình thường không có bản cũ, để tránh bị người khác phái có được, uy hϊếp an nguy của sư môn.
Phượng Tĩnh Xu đi theo Lục Miểu học tập, sau khi nội lực của nàng được tích lũy, Lục Miểu bắt đầu truyền thụ chiêu thức võ công cho nàng, có nội lực phụ trợ, học cũng vô cùng thoải mái.
Cứ như vậy, tu luyện theo quy luật, thời gian vội vàng trôi qua ba tháng, Lục Miểu liền phải rời khỏi Dung Hàn cốc đi dạy cho Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh. Trước khi đi, Phượng Tĩnh Xu đưa hai phong thư dày đặc giao cho Lục Miểu, một phong là cho Duy nhi, một phong còn lại là giao cho Tĩnh Ảnh, sau lại đưa một bao đồ vật giao cho Lục Miểu, liền đuổi hắn xuống núi.(Vân Nhi: đến cuối cùng ai là trò ai là sư vậy???)
~~~~~~~~~~~~~ phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~
Hiền vương phủ Lộng Phong quốc
Nửa đêm yên tĩnh, một bóng dáng nho nhỏ lén lút từ cửa sau Hàm Tĩnh tiểu trúc chạy tới, một bóng dáng màu đen đi theo ở phía sau, hai người một trước một sau đi tới núi ở sau vương phủ. Dưới ánh trăng, một nam nhân áo xanh phiêu phiêu đứng yên, dieendaanleequuydonn đợi cho hai người tiến lên, từ trong lòng lấy ra hai phong thư, chia ra giao cho hai người, lại đưa một cái bọc nhỏ khác giao cho nhân nhi nhỏ hơn, lưu lại một câu "ngày mai lại đến", liền lóe lên đi xa, chỉ để lại kia đứa nhỏ khóc ròng và bóng dáng thiếu niên vẫn im lặng kia.