Nếu nói Phượng Tĩnh Xu cho bốn tiểu cô nương mới chừng mười tuổi làm tỳ nữ bên người, thời gian cũng không lâu, bốn người đều lớn hơn Tĩnh Xu mười tuổi, thời điểm Phượng Tĩnh Xu tám tuổi các nàng đều đã mười tám mười chín, ở cổ đại mà nói, cũng coi như là khuê nữ lớn tuổi, cũng không thể muốn cả đời người ta đều hầu hạ nàng chứ? Cho dù các nàng nguyện ý, chính nàng tiếp nhận giáo dục tâm lý nhân loại ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không qua được việc này a, aiz, về sau tìm một cơ hội liền gả các nàng đi... Về phần hiện tại sao, cứ tạm thời dùng đi.
Đi nha đi, đi nha đi, thời gian tại lúc Phượng Tĩnh Xu bò trôi qua, một trong phần đông nữ chủ xuyên qua chỉ sợ Phượng Tĩnh Xu thuộc loại "Tĩnh", không có ba tháng có thể nói, cũng không có năm tháng biết chữ, càng không có tám tháng ngâm thơ, trừ bỏ kiên trì bò ra, chỉ có tự mình tuyển thị là có vẻ khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ, còn lại cùng trẻ con bình thường giống nhau, nên làm sao thì cứ làm, tuyệt đối không làm náo động, ngày ngày trôi qua, qua một mùa xuân, thu, hiện tại tới ngày Phượng Tĩnh Xu một tuổi.
Một tuổi, một nghi thức quan trọng ở tại Phượng Tường cung của thái hậu đã sớm chuẩn bị, là chọn đồ vật đoán tương lai. " Chọn đồ vật đoán tương lai " còn gọi là "Thử nhi", loại tập tục này, ở dân gian lưu truyền đã lâu. Đó là nghi thức đoán trước tương lai được cử hành khi tiểu hài tử một tuổi, là phương thức chúc mừng ngày kỷ niệm lần sinh thần đầu tiên. Phượng Tĩnh Xu biết "Chọn đồ vật đoán tương lai" là một loại tập tục ở Trung Quốc cổ đại, trên văn hiến đã có ghi lại chọn đồ vật đoán tương lai, sớm nhất tìm thấy ở Bắc Tề, rồi dần dần thông dụng trong cả nước. Cũng không nghĩ xuyên không đến nơi này cũng có tập tục "Chọn đồ vật đoán tương lai", trong lòng Phượng Tĩnh Xu không khỏi hiếu kỳ: Chẳng lẽ nơi này cũng có ngày hội Trung thu vân vân sao?
Một năm này Phượng Tĩnh Xu sinh hoạt như trẻ con lâu rồi cũng có chút hồ đồ, cho tới hôm nay mới biết đến sinh nhật nàng chính là lễ Thất Tịch còn gọi là lễ tình nhân! Này như thế nào a? Có phải ám chỉ nàng sau này sẽ là tình nhân của đại chúng a? Phượng Tĩnh Xu trong lòng âm thầm cười nói.
Kỳ thật, loại nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai này hẳn phải tiến hành ở Hiền vương phủ, nhưng bởi vì thái thượng hoàng cùng thái hậu đều yêu thích Phượng Tĩnh Xu, Phượng Mặc Dực không đành lòng làm mất vui song thân, vì thế đã sửa địa điểm chọn đồ vật đoán tương lai thành ở tại Phượng Tường cung.
Một sáng tinh mơ, Phượng Tĩnh Xu được bốn thị nữ Phong Thanh, Hoa Dung, Tuyết Ảnh, Nguyệt Phi chiếu cố tắm rửa, thay một kiện áo mới tinh màu đỏ, từ xa nhìn lại, rất là đáng yêu. Lúc này Phượng Tĩnh Xu ở trong lòng vυ" nuôi, cùng mẫu thân Giang Sở Nhi ngồi ở trong xe ngựa tiến cung, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt bốn tỳ nữ cũng ngồi ở bên ngoài xe tùy thời chờ đợi phân phó. Còn lại Hiền vương Phượng Mặc Dực cưỡi một con ngựa nhanh nhẹn dũng mãnh, đi đằng trước đội ngũ. Thời tiết tháng bảy vẫn nóng bức, may mắn sáng sớm còn có một chút gió nhẹ, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu cũng không khó chịu, lắc lắc lắc lắc ở trong gian, Phượng Tĩnh Xu mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy một tiếng khóc mỏng manh, bởi vì tu luyện qua tiên thuật, nên nhĩ lực của Phượng Tĩnh Xu cao hơn nhiều so với người bình thường, hơn nữa bên trong xe ngựa tương đối im lặng, bởi vậy thính lực so với Phượng Mặc Dực tốt hơn. Cẩn thận lắng nghe, thật sự là có tiếng khóc trẻ con, nghe thanh âm, tựa hồ khóc đã lâu, lúc này đã im lặng, không phải là đứa trẻ bị vứt bỏ chứ? Trong lòng Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, vẫn phải xem thử đã, nếu như thật là đứa trẻ bị vứt bỏ, chẳng chính mình là thấy chết mà không cứu?
Vì thế Phượng Tĩnh Xu lại xuất xử chiêu cũ, bắt đầu ở trong lòng vυ" nuôi y y nha nha kêu lên."Làm sao vậy?" Giang Sở Nhi quan tâm hỏi.
"Thưa Vương phi, nô tỳ cũng không biết, mới vừa nãy còn rất tốt." Vυ" nuôi nói, cũng không có phát hiện được vấn đề gì, có chút mờ mịt .
Nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu hướng ra phía ngoài giãy dụa , Giang Sở Nhi nhẹ giọng nói: "Bảo bối ngoan, đừng lộn xộn, chúng ta hiện tại đang đến hoàng cung, hoàng gia gia cùng hoàng tổ mẫu đang chờ con đó!"
Phượng Tĩnh Xu vẫn chưa nghe theo Giang Sở Nhi, miệng vẫn không ngừng kêu: "Ngừng... Ngừng..."
Giang Sở Nhi thấy Phượng Tĩnh Xu còn ẫm ĩ muốn ngừng, nghĩ rằng đứa nhỏ này luôn luôn nhu thuận, lúc này cố chấp muốn dừng xe như thế, có thể có nguyên nhân khác hay không? Vì thế cũng vén vải mành lên, kêu ngừng xe ngựa.
Phượng Mặc Dực thấy xe ngựa phía sau ngừng lại, giục ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa hỏi: "Sở Nhi, phát sinh chuyện gì?"
Giang Sở Nhi bất đắc dĩ hồi đáp: "Bảo bối muốn dừng xe."
Vì thế Phượng Mặc Dực nhìn sang Phượng Tĩnh Xu, cười tươi hàm chứa sủng nịch hỏi: "Bảo bối làm sao vậy?"
Phượng Tĩnh Xu cũng không để ý tới phụ thân, chỉ là muốn đi xuống xe ngựa, nhưng mà xe ngựa rất cao, vì thế nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn Phượng Mặc Dực. Phượng Mặc Dực thấy thế, lập tức xuống ngựa ôm Phượng Tĩnh Xu. Đợi Phượng Tĩnh Xu đứng vững, lập tức phì chân ngắn nhỏ, đi đến địa phương phát ra tiếng khóc.
Phượng Mặc Dực cùng tùy tùng theo đuôi phía sau Phượng Tĩnh Xu, vừa đi vừa hỏi: "Bảo bối rốt cuộc muốn làm gì a?"
Đứa nhỏ một tuổi nói chuyện còn không rõ ràng, hơn nữa rất chậm, Phượng Tĩnh Xu vừa đi một bên chậm rãi trả lời: "Phụ thân... Khóc... Khóc..."
Phượng Mặc Dực nghe thanh âm nữ nhi ngọt nhuyễn, trong lòng một trận thỏa mãn, lại nghe đến đứa nhỏ nói "Khóc", không phải là nàng nghe thấy tiếng khóc? Phượng Mặc Dực ngưng thần lắng nghe, thế mà thật sự có tiếng khóc ẩn ẩn truyền đến. Chưa kịp tự hỏi đứa nhỏ mới một tuổi tại sao có thể nghe ra thanh âm rất nhỏ, Phượng Mặc Dực ôm lấy Phượng Tĩnh Xu liền bước nhanh đến địa phương phát ra âm thanh.
Tìm thấy thanh âm, mấy người đi tới một góc tối, càng tới gần, thanh âm càng phát ra rõ ràng, ở ngõ nhỏ tối đen, mấy người đã phát hiện một đứa trẻ còn trong tã lót, một thị vệ tiến lên ôm lấy đứa trẻ kiểm tra một phen, hướng Phượng Mặc Dực nói: "Vương gia, là một nam nhi, trên người cũng có vật phẩm không đặc thù, xem bộ dáng đã đói bụng một ngày một đêm ."
Phượng Tĩnh Xu nhìn đến đứa trẻ kia, mới khoảng năm, sáu tháng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì bị đói mà nhíu lại, khóe mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì khí lạnh ban đêm mà phát tím, cảm thấy đáng thương, vì thế túm vạt áo Phượng Mặc Dực lay: "Phụ thân... Đệ... Đệ..."
Phượng Mặc Dực trìu mến nhìn Phượng Tĩnh Xu, nói : "Bảo bối muốn đệ đệ sao?"
Phượng Tĩnh Xu gật đầu mãnh liệt.
Phượng Mặc Dực nghĩ rằng, từ sau khi Sở Nhi sinh hạ Xu Nhi, trải qua một hồi sinh đẻ như vậy, đã sớm hạ quyết tâm kiếp này không để cho Sở nhi chịu đựng đau đớn khi sinh, ngầm ăn vào thuốc tuyệt dục, Xu Nhi nghĩ muốn có đệ muội đều không có khả năng , nhưng trong nhà chỉ có một đứa nhỏ là Xu Nhi, không khỏi cô đơn, chính mình lúc nhỏ còn có huynh đệ làm bạn, từ nay về sau chỉ sợ Xu Nhi một mình một người trải qua thời thơ ấu cô đơn. Cảm thấy không đành lòng, lại thấy này đứa trẻ con được Xu Nhi yêu thích như thế, vì thế thuận thế đáp ứng, Hiền vương phủ từ nay về sau có thêm một vị tiểu vương gia.
Phượng Tĩnh Xu muốn dẫn đứa trẻ con này quay về, thứ nhất không phải không đành lòng mặc hắn đói khổ lạnh lẽo, cứu hắn một mạng, thứ hai nhìn đứa trẻ bộ dáng sau này, biết tiểu tử sau này tất sẽ tuyệt mạo tao nhã, vì thế liền động tâm tư. Không phải Ngọc đế nói sau này nàng sẽ có vài người đến bầu bạn chia sẻ trách nhiệm của nàng sao, hiện tại sao không bắt đầu tự thu lưu một cái để tự mình bồi dưỡng chứ?
Vậy là một kế hoạch phản quang nguyên thị sinh ra như vậy.
Kế hoạch phản quang nguyên thị đến từ kế hoạch nguyên thị, kế hoạch nguyên thị chỉ có nam nhân nuôi lớn tiểu cô nương, bồi dưỡng nàng thành nữ nhân lý tưởng của chính mình, để tương lai có thể vì mình bầu bạn. Tiểu thuyết cổ điển “ Nguyên thị vật ngữ ” xuất từ Nhật bản, có nhân vật chính đón nhập tiểu cô nương 9 tuổi như hắn vào phủ, từ 10 tuổi bồi dưỡng thành đối tượng theo cảm nhận hoàn mỹ của mình, sau khi lớn lên trở thành thê tử của hắn. Sau lại từ đơn giản biến thành phức tạp ra " Kế hoạch phản quang nguyên thị ", ý chỉ nữ nhân chủ đạo kế hoạch.
Phượng Mặc Dực vạn vạn không thể tưởng được, hôm nay chính mình thu lưu không chỉ là bạn chơi của nữ nhi, nghĩa tử của chính mình, càng là con rể sau này của chính mình!