Độ dài: 5 quyển 189 chương Editor: Van Tuyet Nhi Đầu năm nay, xuyên không trở thành chuyện thường, ngươi xuyên ta cũng xuyên, nếu trở thành người được lựa chọn, thì ta cứ xuyên đi! Nhưng vì sao thời đ …
Độ dài: 5 quyển 189 chương
Editor: Van Tuyet Nhi
Đầu năm nay, xuyên không trở thành chuyện thường, ngươi xuyên ta cũng xuyên, nếu trở thành người được lựa chọn, thì ta cứ xuyên đi! Nhưng vì sao thời điểm tới phiên đại thiên tài như ta xuyên qua, lại xảy ra vấn đề?
Cái gì? Hóa ra phải xuyên vào thân thể đã bị hủy? Cái gì? Muốn một lần nữa làm người, bắt đầu lại từ hình hài trẻ con? Cái gì? Còn phải xuyên qua một thời không chưa từng nghe qua? Hừ hừ, đưa một cái nan đề cho đại thiên tài, không đưa ra thù lao thì làm sao mà thành?
Tu tiên? Không cần nhập môn, trực tiếp theo luyện từ cấp cao. Võ công? Không cần trụ cột, đả thông nhị mạch Nhâm Đốc sẽ thành. Nhân duyên? Là thiên tài, một người nam nhân có thể đủ buộc lại sao?
Khác? Ưm… Đúng rồi, ngươi rõ ràng cho ta cái bảo bối, sau đó, hắc hắc….
Nhóm nam chủ:
Phượng Duy Tĩnh: Mười lăm tuổi làm thủ lĩnh buôn bán, độc lập kiên cường, là người đạm mạc, nhưng mà có ai biết, hắn làm tất cả, cũng chỉ vì nàng một câu, hắn sở hữu sự hồn nhiên cùng ỷ lại, cũng chỉ vì gần nàng…
Tĩnh Ảnh: Từ câu nói của nàng lúc năm tuổi, hắn rời khỏi đội ám vệ hoàng gia, bái sư làm đồ đệ cao nhân, từ nay về sau chỉ vì nàng một người mà xuất kiếm trong tay chém ra, yên lặng thủ hộ nàng, vốn tưởng rằng, cuộc đời này là đủ, lại không nghĩ rằng, có thể có được cúi liên* của nàng…
Tuân Thư: công tử thành chủ cá tính đáng yêu, trí như trĩ tử, lại đối với nàng có ỷ lại, đây là vì sao? Chẳng lẽ trong tim ta đã sớm có nàng…
Hoa Ngọc Dung: thua một tiểu nữ, là sỉ nhục lớn nhất của đệ nhất tài tử như hắn! Nhưng mà vì sao ở trước mặt nàng, phong lưu phóng khoáng của hắn chính là đều không dậy nổi? Thảm thảm, còn tiếp tục như vậy, vẻ tiêu sái của hắn không dậy nổi, chứ nói gì đến rửa nhục…
Kim Bích Đạc: Vì sao, khi gặp nàng có cảm giác lung linh? Tựa như một ánh sáng nhỏ.. làm cho người ta, càng nhìn càng yêu thích không muốn buông tay.
Văn Nhân Tĩnh Phong: Con mồi nhỏ, xem ta đem nàng săn tới tay như thế nào… Cái gì?!! Tại sao có thể như vậy? Hắn cư nhiên bị phản công!! Này… nhưng nàng thật ra làm nhanh chút nha ~!!!
Long Ứng Tình: Là nàng sao? Cái bóng dáng trong mộng ta tìm kiếm đã lâu kia, nếu như là nàng, ta sẽ không từ thủ đoạn mà có được nàng…
Phượng Hàm Tiếu: Nàng là ai? Vì sao lại cùng hắn thân cận như vậy? Có thể làm cho hắn trả giá đi yêu mến nữ nhân như thế, nhất định rất thú vị, cái này có thể có trò hay để xem a… Nhưng mà, vì sao người xem cuộc vui đến cùng cũng hãm sâu vào bên trong không thể tự kiềm chế…
Đệ Ngũ Long Quỳ: Đây là cái gì? Tại sao cái kia có thể như vậy? Vì sao nàng có nhiều thứ kì quái gì đó như vậy? Không được, ta phải gánh nặng chân thành, chạy đi nhanh đuổi theo, ai ai, nàng chờ ta một chút, nói với ta khai đao, thuốc tây rốt cuộc là gì nha…
Diêu Nịnh Hàm: Thật là một cái tiểu quân say mê, đối với quân thuật hiểu biết rõ như vậy, làm cho người ta càng ngày càng bội phục, nhưng mà, nàng có nhiều nam nhân như vậy, sẽ muốn hắn sao…
Viêm Võ Thụy: Ta chưa bao giờ thất bại , nhưng lại thua ở trên tay nàng!!!! Cái gì? Đệ nhất tài tử cũng thất bại? Thích! Chỉ biết lấy cán bút ẻo lả có đại tướng quân hắn lợi hại sao!? Nghĩ như thế nào cũng không phục, bé con nàng trở về cho ta, ta lại đến đấu ba trăm hiệp…
Long Ứng Thiên: Thành cũng duyên khanh, bại cũng duyên khanh, nhưng là nếu như là lời của nàng, ta cam nguyện thất bại, bởi vì ta đã sớm đầu hàng đối với nàng…
Nghe nữa bộ truyện mà chả có cảm hứng ngôn tình yêu đương tình ái j cả.. ko có cảm giác lãng mạn..nhieu nam vây mà ko sủng qh j á