Chương 50: Dạy dỗ ( phần 1 )

Giang Sùng Châu ở bên ngoài đợi một lúc lâu, phát hiện Đan Mạt vẫn chưa xong, định gõ cửa thì người bên trong đã tự kéo cửa ra.

Đan Mạt đã thay sang bộ quần áo ban nãy Giang Sùng Châu ném cho cậu, mặc dù quần áo dày hơn trước đó một chút, nhưng toàn thân cậu vẫn phát run.

Khi Giang Sùng Châu đến gần, anh cảm nhận được cơ thể của cậu tỏa ra hơi lạnh, bèn nhíu mày hỏi: "Tại sao lại lạnh như vậy? Không biết mở nước nóng à?"

"... Quên, quên mất."

Nếu như đối phương là Thư Ninh, e là Giang Sùng Châu đã lo lắng bưng lò sưởi đến để sưởi ấm toàn thân cho đối phương, sau đó sẽ dẫn đối phương đến bệnh viện khám qua, sợ đối phương sẽ đổ bệnh.

Nhưng người trước mặt anh là Đan Mạt, là một người vốn đã thấp hèn như cát bụi, dựa vào anh nên mấy ngày qua mới có thể sống cuộc sống của một người bình thường.

Giang Sùng Châu không có nhiều tâm trạng quan tâm đối phương, chỉ thờ ơ nói: "Lần sau tôi đến tìm cậu thì cậu cũng đừng quên, cả người cậu như khối băng thế này thì ai sẽ tình nguyện chạm vào cậu?"

"..." Nghe lời nói của người đàn ông, cậu chỉ theo bản năng gật đầu một cái.

Cả người cứ như rơi vào hầm băng, chân đạp trên mặt đất cũng sinh ra cảm giác không chân thật.

Giang Sùng Châu vốn muốn trực tiếp đưa Đan Mạt đến vùng ngoại ô phía Đông, nhưng đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn Trương Vân Thích hẹn anh, nói rằng hai ngày trước có hẹn ăn tối với tổng giám đốc của Hoa Thịnh, đúng lúc nhắc tới anh, nên cũng muốn mời anh sang tham gia một chuyến.

Giang Sùng Châu mới tiếp quản công ty chưa được bao lâu, Giang Minh Văn vãn chưa giao thực quyền cho anh, muốn anh tiếp tục học hỏi thêm kinh nghiệm.

Tạo quan hệ với nhiều người cũng không phải chuyện xấu, Giang Sùng Châu mang theo Đan Mạt cùng trở về.

Thật ra trên bàn rượu cũng có không ít người mang theo người bầu bạn, nhưng nếu là người mình thật lòng thích thì sao có thể chấp nhận mời người đó đến nơi này, chỉ cần có tiền và địa vị, tự nhiên sẽ không thiếu người tình nguyện. Sau khi Giang Sùng Châu đỗ xe, anh quay đầu nhìn Đan Mạt một chút, đôi mắt thanh niên đen nhánh, vẻ ngoài xinh đẹp được di truyền từ mẹ, bởi vì quanh năm ở trong hàng chờ nên làn da trắng nõn, thậm chí còn đẹp mắt hơn so với không ít phụ nữ khác.

Với dáng vẻ này, mang ra ngoài cũng coi như không mất mặt.

Giang Sùng Châu đưa Đan Mạt qua đó, Trương Vân Thích nhìn thấy anh liền vội vàng tiến đến chào hỏi.

Hiếm khi Đan Mạt tham gia những nơi náo nhiệt thế này, có rất nhiều người bên trong phòng VIP nhưng cậu không biết ai cả, cậu không dám cử động, bên cạnh Trương Vân Thích còn có một cậu bé trai vô cùng xinh đẹp, thiếu chút nữa là đã ngồi trên người anh ta.