Chương 24: Đối xử với người bên cạnh tốt một chút ( phần 2 )

Không biết vì sao, Giang Sùng Châu không thích cái cách Đan Mạt nhìn thấy anh là như nhìn thấy ma quỷ, dáng vẻ của anh đáng sợ đến vậy à? Anh cũng coi như là nổi tiếng ở trong trường đại học, bài viết thảo luận về anh trên diễn đàn của trường nhiều vô số kể, ngoại trừ anh ra còn có một người nữa, tên là Kiều Ngạn, đang học năm hai.

Có điều anh cảm thấy rất chướng mắt những người đăng bài, anh cảm thấy những chuyện họ làm không có ý nghĩa gì cả.

Kiều Ngạn và anh bị coi là ràng buộc ở cùng một vị trí, nhưng khác với vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của anh, Kiều Ngạn đối xử ôn hòa với mọi người, cho dù từ chối tình cảm của người khác thì khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, nhẹ nhàng nói mình đã có người trong lòng.

Kiều Ngạn và anh cũng có chút liên lạc qua lại với nhau, lúc trước ở cùng một đội bóng rổ của trường, nhưng không biết có phải anh gặp ảo giác hay không mà gần đây cảm thấy Kiều Ngạn hình như có hơi thay đổi, lên năm hai trầm ổn hơn nhiều so với năm nhất.

Giang Sùng Châu cũng không rảnh rỗi đi tìm hiểu chuyện của người khác, hai ngày trước anh quay lại trường để điền thông tin, Kiều Ngạn nhìn thấy anh liền nói: "Đối xử với người bên cạnh tốt một chút."

Câu này vô cùng kỳ quái, anh đối xử với Thư Ninh vẫn rất tốt, còn cần Kiều Ngạn phải nhắc nhở sao?

Không thể giải thích được.

Bởi vì những lời này của Kiều Ngạn mà Giang Sùng Châu đã cố ý hỏi Thư Ninh, cho rằng mình vẫn chưa đủ tốt.

Hôm nay thái độ của Thư Ninh đối với anh không còn lạnh nhạt như trước nữa, còn cho phép anh nắm tay mình, Giang Sùng Châu không nỡ vấy bẩn Thư Ninh nên liền đem tất cả những hành vi xấu xa đó đổ lên người Đan Mạt.

Dù sao đối phương trời sinh đã là đồ chơi của đàn ông, không đáng giá đến mức phải thương tiếc.

Đan Mạt không dám nói trước mặt anh lời nào, run rẩy bị anh đẩy đến chỗ đau, trong miệng mới nghẹn ngào kêu lên một tiếng: "Đau... Đau quá..."

Hốc mắt cậu ngấn lệ, nhưng không dám để nước mắt rơi xuống. Cậu sớm đã không còn chút sức lực nào, cơn đói rã ruột khiến cậu gần như mất luôn cảm giác. Đối với Đan Mạt, đói bụng là chuyện thường tình, khi còn bé có một lần người đàn bà đó ra ngoài rồi khóa cửa, ba ngày sau vẫn chưa trở về, lúc đó cậu chỉ có thể lục lọi thùng rác trong nhà, tìm một chút vỏ trái cây thối rữa do người khác ăn để lót dạ.