Chương 20: Không trách người khác được ( phần 1 )

Giang Sùng Châu khóa trái cửa phòng, cậu không ra được.

Cậu sững sờ nhìn chằm chằm cánh cửa đã bị người đàn ông khóa chặt, qua một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể mình, ánh mắt không chớp nhìn về phía cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng người đàn ông nói chuyện dưới lầu, hình như rất quan tâm và dịu dàng.

Dưới tình huống này, cậu mới dần dần ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người khác.

Giang Sùng Châu dạy cậu biết cái gì gọi là bình đẳng, nhưng sau đó lại gán cho cậu hai từ "bán thân", thật ra Đan Mạt không hề đần độn đến mức ấy, chỉ là có một số chuyện cậu không muốn nghĩ kỹ mà thôi, nếu như Giang Sùng Châu cũng sẽ đối xử tệ với cậu…

Nhưng Giang Sùng Châu là người đã từng mang hy vọng đến cho cậu.

So với việc luôn phải sống trong một hoàn cảnh môi trường nhơ nhớp bẩn thỉu, nếu biết được sạch sẽ là gì, bình thường là gì, chắc chắn khi quay về, quá khứ sẽ trở nên tàn nhẫn hơn.

Đan Mạt gác chiếc cằm gầy gò lên đầu gối của mình, làn da của cậu cực kỳ trắng, tương phản hoàn toàn với đôi mắt đen lay láy, lúc trước Giang Sùng Châu mua cho cậu rất nhiều quần áo, nhưng sau đó lại không cho cậu mặc nữa, bởi vì trong nhà có hệ thống sưởi ấm nên Giang Sùng Châu chỉ cho phép cậu mặc áo ngủ mỏng manh, hoặc là áo sơ mi rộng thùng thình không vừa người.

Đương nhiên Giang Sùng Châu làm vậy là để tránh chuyện cậu tùy tiện ra khỏi cửa, hơn nữa mặc thế này cũng thuận tiện cho anh những lúc muốn làm, không cần phải tốn quá nhiều công sức để lột quần áo ra.

Nếu đã tiêu tiền, thì việc trả lại số tiền đã tiêu là điều đương nhiên.

Bởi vì quá đau nên cậu không dám ngồi trên sàn nhà, chỉ có thể duy trì tư thế ngồi xổm, miệng rất khát, bụng dường như cũng không tự chủ được phát ra tiếng kêu.

Trước đây khi quá đói, cậu sẽ cưỡng ép mình đi ngủ, lúc ngủ sẽ không phát giác được mình đang đói bụng. Mặc dù bây giờ có thể toàn thân cậu mệt mỏi nhưng cậu không cảm thấy buồn ngủ chút nào cả, lúc này cậu còn bối rối hơn cả việc lúc trước từng bị người đàn bà kia nhốt trong nhà kho nhỏ.

Hôm nay Thư Ninh được nghỉ ngơi, Giang Sùng Châu ở bên Thư Ninh suốt, sau bữa sáng thịnh soạn, hai người ra ngoài, đến hiệu sách Tân Hoa ở trung tâm thành phố H, Thư Ninh muốn mua mấy quyển sách phù hợp với chuyên ngành của mình.

Đường nét trên gương mặt Thư Ninh nhu hòa, vẻ mặt yên tĩnh lật xem sách vở khiến Giang Sùng Châu có chút mê mẩn, trên người đối phương luôn có một sự kiên cường cứng cỏi, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ của những người bình thường cố ý nịnh bợ lấy lòng anh, đặc biệt khơi dậy du͙© vọиɠ muốn chinh phục đối phương của anh.