Chương 13: Lấy lòng ( phần 2 )

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu bị Giang Sùng Châu mang đi là may mắn của cậu, ngay cả quản lý cũng kỳ lạ nói xem như cậu mạng lớn.

Sau khi cậu được cử đến tiếp những vị khách đó, quản lý thậm chí còn liên hệ trước với bệnh viện cho cậu.

Đan Mạt không dám nói những chuyện xảy ra ở đây cho Lâm Lộ biết, chỉ trả lời một câu: "Khoảng thời gian này em sẽ không tới nữa, A Châu mời gia sư về nhà dạy kèm cho em rồi."

Bởi vì trên người có quá nhiều vết xanh tím, ngay cả đi cậu cũng không đi vững, cho dù có thể mặc quần áo dày che khuất những dấu vết kia, nhưng cậu vẫn sợ lúc đi ngang qua sẽ bị người ta phát giác.

Giang Sùng Châu đang học năm cuối đại học, chương trình học trong trường không nhiều lắm, phần lớn thời gian anh sẽ đến công ty. Đến năm giờ chiều, Đan Mạt nghe thấy tiếng động cơ xe đậu ở cửa, trước kia cậu đều sẽ đứng chờ anh trước cửa, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn quay về phòng nhỏ của mình, cuộn tròn thân thể rồi co ro ở một góc xó xỉnh nào đó.

Giống như những lần người đàn bà kia đưa khách về nhà, cậu nghe thấy tiếng cửa mở sẽ nhanh chóng trốn trong nhà kho chứa đồ lặt vặt.

Tâm trạng của Giang Sùng Châu hôm nay hình như không được tốt lắm, anh rất có cảm tình với bạn cùng lớp Thư Ninh, hai người coi như cũng có cùng đề tài để nói chuyện, nhớ đến ngày đó đi đến hộp đêm cũng chỉ vì nhất thời phiền muộn vì sắp đi thực tập mà Thư Ninh còn chưa đồng ý kết bạn với anh.

Thư Ninh giống như một con thiên nga kiêu hãnh và duyên dáng, có suy nghĩ và chính kiến

của riêng mình, tuy gia cảnh bình thường nhưng rất tích cực và có chí tiến thủ, sẽ không nhu nhược bất tài như Đan Mạt, một người mà ngay cả những kiến thức cơ bản trong cuộc sống cũng không biết.

Theo đuổi một người như vậy thì Giang Sùng Châu mới có thể coi là trải nghiệm cảm giác gọi là du͙© vọиɠ chinh phục.

Sau khi nổi giận với Thư Ninh, anh đối với cậu càng lúc càng mất kiên nhẫn.

Điện thoại di động đặt trên bàn trà lại rung, hẳn là Lâm Lộ lại gửi tin nhắn đến, Đan Mạt muốn với lấy thì lại bị Giang Sùng Châu nhanh chóng cầm lên trước.

Lâm Lộ: "Vậy khi nào em có thời gian thì lại tới, nhớ chăm sóc bản thân, gặp chuyện gì khó thì cứ nói với anh, đừng giấu ở trong lòng."

Nhìn thấy đoạn tin nhắn ngắn này, sắc mặt của Giang Sùng Châu trong nháy mắt liền lạnh xuống.