Chương 5: Tỉnh Quỳnh Được Tỏ Tình.

Đã tám ngày, trước kia chưa bao giờ Tỉnh Quỳnh lâu như vậy không để ý tới mình, cậu ấy thật sự liền lâu như vậy không tới tìm mình, ngay cả chính mình ngẫu nhiên đi ra ngoài chạy bộ cũng không thấy mặt được cô. Khúc Phùng Nhiên khó có thể giữ vững được, muốn chạy đến lầu bên cạnh tìm cái Alpha thẹn thùng này. Đặc biệt là nghe đồn cô cùng khiêu vũ với Omega ban nghệ thuật càng là đứng ngồi không yên.

Giữa giờ ra chơi hôm nay Khúc Phùng Nhiên không giống như thường ngày lui tới cùng bạn tốt nói chuyện bát quái rồi nói về ẩm thực rồi đến bài tập, mà là mang lên một quyển notebook màu xanh nước biển sống chết cũng không cho bạn cùng bàn nhìn thấy, vội vã rời đi.

...

"Haizz, nói cậu như thế nào gần đây ủ rủ cụt đuôi vậy? Hơn nữa cũng không đi ban năm. Như thế nào? Cùng Khúc Phùng Nhiên cãi nhau à? Cũng đúng cậu ấy muốn đến R đại, cậu liền muốn ở đây, sau có thể không cãi nhau." Tỉnh Quỳnh đối với bạn cùng bàn chính là ngày thường hoạt bát hiếu động luôn mở miệng ngậm miệng điều là Nhiên Nhiên nhà cô gần đây cảm thấy xa sút có chút không tưởng tượng, điều cô có thể nghĩ đến nhất chính là -- cặp đôi nhỏ cãi nhau.

"Nói bậy cái gì đó?" Tỉnh Quỳnh theo thói quen tính phản bác bạn cùng bàn còn chưa kịp nói tiếp liền nghe được người bạn học ngồi gần bục giảng gân cổ lên kêu cô.

"Tỉnh Quỳnh, có người tìm!" bên miệng còn mang theo chút hài hước cười, "Vẫn là một vị nữ đấy~".

Trong đầu bạn học Tỉnh Quỳnh cái tên đầu tiên nhảy ra chính là "Khúc Phùng Nhiên". Rốt cuộc ở trong mắt cô có thể được xưng là mỹ nữ chỉ có Khúc Phùng Nhiên.

Nhưng mà chờ cô cao hứng phấn chấn chạy ra nhìn đến thật ra là Âu Dương Minh Nguyệt ban nghệ thuật lầu dưới, là Omega được hoan nghênh nhất trường.

Đánh chết Tỉnh Quỳnh cô cũng không nghĩ đến chính mình cũng có một ngày được tỏ tình? Đầu óc cô luôn đơn giản quá mức trừ bỏ đoạn thời gian này, cơ hồ chưa từng suy xét đến chuyện tình yêu, cô luôn có thói quen cho rằng hẳn là phải vào đại học sau đó mới suy xét. Chính là như thế nào mới thông suốt được một chút, chuyện phiền toái liền nối gót tới.

Bạn bè chung quanh đã ồn rồi, tuy rằng có một bộ phận cho rằng cô cùng Khúc Phùng Nhiên đang yêu đương, nhưng là giữa hai người cũng không có giống với các cặp tình nhân khác trong trường học em em anh anh, có một bộ phận khác liền cảm thấy quan hệ các cô tốt chỉ là bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Trước sự việc tin tức tố lần đó, chính mình cũng là cho rằng như thế.

Nhưng là hiện tại cô có chút không biết làm sao.

Omega xinh đẹp tự tin thoải mái hào phóng mà đứng ở trước mặt mình, miệng lưỡi chân thành tha thiết nói ra bốn chữ trân quý nhất thời niên thiếu:"Tôi thích cậu." Bên cạnh là cả trai lẫn gái AAOO các bạn học ồn ào, trong đầu tỉnh Quỳnh hiện lên khuôn mặt Khúc Phùng Nhiên, bộ dáng nàng tức giận, bộ dáng nàng vui vẻ, bộ dáng không thể nề hà khi nàng nhìn bài thi hóa học của mình.Âu Dương Minh Nguyệt thấy cô không nói lời nào mặt mũi cũng có chút nhịn không được dần dần ửng đỏ lên, nhấp môi:"Cậu là có bạn gái phải không? Là người các cậu ấy nói là Khúc Phùng Nhiên sao? Ủy viên thực nghiệm ban học tập?" "Không phải." Tỉnh Quỳnh theo bản năng mà phủ nhận.

"Vậy cậu thích cậu ấy sao?"

"Sao.... Sao có thể..." Tỉnh Quỳnh tiếp tục phủ nhận chỉ là lời nói ngập ngừng thể hiện mức độ tin cậy không cao, chỉ là mọi người cũng không để ý cô là trong trường hợp này nói ra loại giọng điệu gì, các cô chỉ biết Tỉnh Quỳnh phủ nhận chuyện chính mình thích Khúc Phùng Nhiên.

Trong lúc nhất thời mấy bạn đu CP gọi là "Tỉnh Khúc" phát ra tiếng kêu rên khiến cho một trận cười vang.

Vốn dĩ có thể nương theo trận khôi hài này để kết thúc như vậy, nhưng là có một bạn lại thấy được ở trong một góc Khúc Phùng Nhiên mắt đỏ lên.

Cuối cùng cái notebook kia, Khúc Phùng Nhiên không thể đích thân giao đến tay Tỉnh Quỳnh, nàng đưa tới trước một người bạn học mà nàng căn bản không quen biết.

"Làm phiền đưa cho Tỉnh Quỳnh."

Xoay người rời đi, đến gần bạn học có lẽ nghe ra được âm thanh chấn định ra vẻ của nàng. Tỉnh Quỳnh ở ngoài mấy mét lại nghe thấy giọng nói như muốn khóc của nàng, thấy được nàng đôi tay có chút phát run.

Hai chân giống như bị gót chì, muốn đuổi theo rồi lại không dám đuổi theo.