Quyển 2 - Chương 109: Bất ngờ phát hiện
Bị ôm vào trong ngực, Nhạc Nhạc kỳ quái nhìn chằm chằm bà trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười thật lớn. "Cũng nhớ!" Thật ra nó nào nhớ được, nhưng người ta hỏi như vậy, nó không thể nói không nhớ ra được!
Đoạn Hồng Đào đứng một bên sao có thể nhìn không ra, trong ánh mắt xinh đẹp lóe sáng kia là lời nói thật? Đúng là bảo bối thông minh, không thể phủ nhận con của Thang Duy Thạc thật thông minh đáng yêu, khiến người ta không thể không yêu!
Đoạn Hồng Đào khẽ vuốt má tiểu bảo bối, hấp dẫn chú ý của nó. "Nhạc Nhạc, vậy cháu có nhận ra ông không!"
Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, lè lưỡi, gật đầu. "Nhớ!"
Kha Dĩ Lam ôm tiểu bảo bối vui sướиɠ lại kích động, tiểu bảo bảo đúng là rất đáng yêu! Ha ha, ngoài đứa con gái bị bỏ rơi kia, đây là lần đầu tiên bà bế cháu đấy!
Thân thể nhỏ mềm mại, người rất nhẹ, mùi vị ngọt ngào, làm bà không nỡ buông nóra. Thoáng đẩy người ra, Kha Dĩ Lam cẩn thận nhìn chằm chằm bảo bố trong lòng i. Rất giống, mặt mày rất giống Vũ Tình, nhưng lại muốn nhìn kỹ hơn! "Nhạc Nhạc, nói cho bà biết năm nay cháu mấy tuổi?"
"Sáu tuổi, cháu và anh trai sắp vào trường tiểu học ngôi sao!" Thật ra trong quan niệm của bạn nhỏ, còn chưa hiểu tiểu học ngôi sao là cái gì, chỉ nghĩ là cái tên thôi!
Làm sao nó có thể biết, trước khi mình và anh trai chưa đi học, papa mình đã cấp cho trường học hệ thống máy tính và truyền thông mới tinh! Ngoài ra còn quyên thêm 50000$ cho quỹ phát triển của trường.
Mà nó lại càng không biết hiệu trưởng và toàn bộ giáo viên trường ngôi sao đều biết chúng.
Nhìn tiểu bảo bối tuyệt không sợ người lạ, Kha Dĩ Lam càng thêm thích!
Nhạc Nhạc cũng thích người bà dịu dàng trước mắt này, bàn tay nhỏ bé vuốt mặt bà rồi lại nhìn mẹ. "Mẹ, mẹ rất giống bà đó! Bà giống mẹ, bà cũng giống mẹ!"
Lời vừa thốt ra làm ba người trong phòng cùng sửng sốt, nhất là Kha Dĩ Lam kích động đến không thôi. Đứa cháu cũng có thể nhìn ra họ giống nhau.
Đay càng khiến bà cảm thấy Vũ Tình chính là con gái mình, tuy thật hoang đường, chỉ bằng cảm giác, nhưng tất cả chân thật như vậy!
"Nhạc Nhạc, đừng nói lung tung!" Vũ Tình giận với con gái, phản ứng cực kỳ kích động bế nó lên!
Kha Dĩ Lam xấu hổ duy trì động tác ôm đứa bé, không biết sao cho phải!
Mà lúc này Vũ Tình cũng cảm thấy động tác của mình quá nóng vội, xin lỗi cười. "Dì Kha, trẻ con nặng lắm để nó chơi trên giường được rồi!" Nói rồi thả con gái lại bên giường.
"Khụ khụ..." Thời tiết rất khô nóng cho dù trong phòng có mở điều hòa cũng vẫn thấy nóng á!
Đáng chết, cô lại quên cả tiếp khách. "Chủ tịch..."
"Ông bà uống gì ạ, là trà Long Tĩnh, trà hoa, nước trái cây, hay nước có ga! Cháu thích uống nhất nước có gas vì có thể nấc, thật mát mẻ!" Nhạc Nhạc giống như chủ nhân nhỏ, khóe miệng mang ý cười, hai mắt to đưa qua lại nhìn ông bà!
Đoạn Hồng Đào bị Nhạc Nhạc làm bật cười ha ha, nhìn "Thư ký" của mình . "Trẻ con đều lễ phép thế à, đúng là làm ông thích! Bảo bối, ông muốn nước có gas còn có thể nấc!"
Vũ Tình quay đầu nhìn một vị trưởng bối khác hỏi. "Dì Kha, còn dì?"
"Ta cũng uống nước có ga, có thể nấc!"
Hai người chưa bao giờ uống nước có ga, lập tức đều bị Nhạc Nhạc dắt đi rồi!
"Được, để tôi đi lấy!" Vũ Tình luống cuống chân tay bước ra khỏi phòng con...
Thấy mẹ bận việc, Nhạc Nhạc lập tức lại giữ vai trò tiểu chủ nhân. "Ông bà đừng đứng, ngồi trên giường đi!"
Đoạn Hồng Đào lập tức nghe theo lời tiểu bảo bối, ngồi vào một góc giường. "Đây là giường của Tiểu Bác à?"
"Đúng thế, là anh trai cháu! Cháu và anh cháu chung một phòng, nhưng không được ở lâi. Mẹ nói mấy ngày nữa sẽ để anh ở phòng khác, phòng này là của Nhạc Nhạc!"
Kha Dĩ Lam ngồi bên cạnh Nhạc Nhạc, thuận thế lại ôm lấy bảo bối. "Bảo bối, nói cho bà biết đau ở đâu?"
Bị hỏi chỗ đau, Nhạc Nhạc tủi thân méo miệng, sau đó lật váy nhỏ của mình, lộ ra qυầи иᏂỏ xinh xinh "Chính là chỗ này, nơi này đau quá!"
Nhìn cái mông xinh đáng yêu như thế, Kha Dĩ Lam không nhịn được đã muốn cười, bảo bối đúng là rất đáng yêu! Bà chưa từng nuôi con, sau lại cũng không dám tiếp cận tiểu bảo bối, Nhạc Nhạc khiến bà cảm nhận được sự bướng bỉnh, non nớt cùng tốt đẹp của trẻ con!
Giống như sợ người ta không biết, Nhạc Nhạc kéo một ít quần xuống để bà xem chỗ nó bị đau!
Quả nhiên chỗ đó đỏ bừng, vừa thấy đã biết là bị thương! Kha Dĩ Lam đưa tay ấn nhẹ vào mông bảo bối, nhẹ nhàng xoa nắn. "Bà xoa cho cháu, xoa rồi sẽ không đau!"
"Hì hì! Bà đừng xoa nhẹ, mẹ xoa rồi đó! Mẹ nói mông thôi, xoa xong phải rửa ray!" Nhạc Nhạc mỉm cười kéo quần lên.
Mà ngay trong nháy mắt này, cả cái mông của Nhạc Nhạc đều lộ trong không khí!
Đoạn Hồng Đào luyến tiếc rời mắt bỗng bị hấp dẫn, đứng mạnh lên giữ người Nhạc Nhạc, lại vén cao váy nó lên!
Kha Dĩ Lam và Nhạc Nhạc bị động tác bất thình lình làm giật nảy mình, khó hiểu nhìn ông!
"Ông, ông đang làm cái gì?"
"Bà, bà xem, bà mau nhìn đi!" Đoạn Hồng Đào chỉ vào đùi Nhạc Nhạc bảo vợ xem!
Kha Dĩ Lam nhìn theo, giật mình vừa sợ vừa mừng mở môi đỏ mọng. "Đúng vậy, đúng vậy, giống lắm, Hồng Đào, giống y con gái chúng ta!"