Giai Tuệ mệt lã, nằm gọn trong vòng tay anh, khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, mà làm nũng hệt như một đứa trẻ con muốn được anh vỗ về.
Âu Lãnh Thiên yêu thương hôn lê má cô, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lấy mái tóc có chút rối, chỉnh lại giúp cô.
Giai Tuệ nhìn ngón áp út đang đeo nhẫn của anh, liền trở nên khó chịu mà tránh né bàn tay của anh, nghiên người nằm xoay lưng về phía anh.
"Sao vậy? Hửm?" Âu Lãnh Thiên nhích lại gần cô, để ngực anh dựa sát vào lưng của cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Giai Tuệ không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay anh, cô ghét nó vì nó là minh chứng cho thấy rằng anh đã sắp có vợ.
Âu Lãnh Thiên chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết cô gái này đang bực mình về điều gì, liền tháo chiếc nhẫn đang ở trên tay anh xuống, ném nó ra xa cô.
"Anh tháo ra làm gì? Một hồi nữa anh cũng đeo lại thôi?"
"Anh không đeo lại đâu, em đừng bực bội nữa!" Âu Lãnh Thiên hôn lên bờ vai trắng mịn, ôm chặt cô vào lòng mà như đang ôm một con gấu bông vừa mềm vừa thơm.
"Anh đang nói gạt em đấy à.. có vợ chưa cưới mà không chịu đeo nhẫn, trừ khi là hủy hôn thôi." Giai Tuệ trong lúc bực mình mà thuận miệng nói.
"Đúng rồi đấy! Nhưng mà không phải anh hủy hôn mà sẽ có người thay anh hủy." Âu Lãnh Thiên nhếch môi lên nở một nụ cười, có thể nói trong mắt anh bây giờ hiện lên hai từ "nham hiểm".
Giai Tuệ không hiểu được ý của Âu Lãnh Thiên mà cứ ngơ ngác nhìn anh.
Âu Lãnh Thiên nhìn thấy vẻ mặt như bị ngốc hiện giờ của cô liền thích thú đến không chịu nổi, mà hôn lên môi cô, ngày sau đó liền nằm đè lên cô, bắt cô cùng lăn lộn với anh thêm vài hiệp nữa.
* * *
Vừa mới sáng ra, mẹ của Chung Tư Hân đã gọi cho Thu Cầm làm ầm ĩ lên chuyện tối đêm qua Chung Tư Hân không về nhà, đương nhiên đây là kế hoạch của mẹ con bà ta.
Họ muốn Thu Cầm phải chứng kiến tận mắt cảnh Âu Lãnh Thiên và Chung Tư Hân ngủ chung với nhau, vì Thu Cầm rất coi trọng mặt mũi cho gia tộc nên chắc chắn khi nhìn thấy cảnh đó bà sẽ bắt Âu Lãnh Thiên làm đám cưới ngay, với lại nếu cô ta có mang thai thì Thu Cầm cũng sẽ không phải nghi ngờ đứa bé trong bụng của cô ta.
Thu Cầm nghe nói Chung Tư Hân cả tối đêm qua không về, liền cảm thấy sốt ruột vì Âu Lãnh Thiên tối hôm qua cũng không về nhà.
Thu Cầm và mẹ của Chung Tư Hân đến khách sạn tối hôm qua để tìm hai người họ.
Theo kế hoạch đã bàn sẵn, mẹ Chung Tư Hân dẫn Thu Cầm vào phòng của cô ta.
Cửa vừa mở ra, ập vào mắt Thu Cầm là một cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng khiến bà phải đỏ mặt. Đôi nam nữ không mặc gì đang nằm ôm nhau trên giường, quần áo và được vứt xuống nằm rải rác, lộn xộn dưới sàn.
Mẹ của Chung Tư Hân giả bộ bất ngờ, đứng ở ngoài cửa mà hét lên: "Trời ơi! Tư Hân và Lãnh Thiên hai đứa nó.."
Nghe mẹ của Chung Tư Hân hét lên như thế, Thu Cầm bắt được xây xẩm mặt mày bà không thể tin nổi những gì đang nhìn thấy.
Thật sự ý định của Thu Cầm khi cho Chung Tư Hân và Âu Lãnh Thiên đính hôn là chỉ để tách Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ ra mà thôi.
Bà cũng hiểu sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu nó đau khổ và bất lực như thế nào, bà là mẹ, bà rất thương con trai của bà vì thế bà không muốn Âu Lãnh Thiên đi theo vết xe đổ của bà, nhưng mà bà lại không thể nào chấp nhận được Giai Tuệ sẽ là con dâu của bà, bà không thể ngày ngày phải nhìn mặt đứa con gái của người đã cướp đi trái tim của chồng bà.
Bà làm tất cả chỉ là vì muốn hai người đó không đến được với nhau mà thôi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của bà.
Lúc này, Âu Lãnh Thiên bỗng nhiên xuất hiện: "Có chuyện gì vui mà mọi người đứng ở đây vậy?" Anh làm như không biết chuyện gì mà hỏi.
Thấy Âu Lãnh Thiên mẹ của Chung Tư Hân không khỏi bất ngờ: "Cậu.. cậu ở đây.. vậy người ở trong phòng là ai?"
Cả hai người phụ nữ liền vội vã chạy vào phòng.
Lúc này, Chúng Tư Hân đã thức giấc những tưởng kế hoạch của mình đã thành công, liền nở một nụ cười trên môi, nhưng khi mở mắt ra ập vào mắt cô ta là gương mặt của một người đàn ông xa lạ, cô ta liền sợi hãi mà hét toáng lên: "Aaaaa!"
Chung Tư Hân kéo tấm chăn che đi cơ thể của mình, nhìn Âu Lãnh Thiên đang đứng bên cạnh Thu Cầm mà hỏi: "Tại sao.. tại sao không phải là anh?"
"Vậy cô muốn người nằm trên giường với cô là tôi lắm à?" Âu Lãnh Thiên không nhanh không chậm nói, từng câu từng chữ điều đánh trúng tim đen của Chúng Tư Hân.
Thu Cầm không phải là người ngu ngốc, vừa nghe Âu Lãnh Thiên nói như thế bà liền hiểu mọi chuyện: "Cô dám giở trò gài bẫy con trai của tôi à?"
Thu Cầm bây giờ rất tức giận mà quát cô ta rất lớn tiếng.
Chung Tư Hân quấn tấm chăn trên người mà vội vàng chạy đến, nắm lấy tay Thu Cầm mà khóc lóc, van xin: "Không phải như vậy đâu, bác hiểu lầm con rồi!"
Thu Cầm lạnh nhạt hất tay cô ta ra: "Tôi tưởng cô là con gái nhà gia giáo, hiền lành, ngoan ngoãn nên mới chọn cô để đính hôn với con của tôi.. nhưng ai mà ngờ cô lại là một kẻ mưu mô thủ đoạn, còn chưa chính thức bước vào nhà đã mơ tưởng chiếc ghế thiếu phu nhân.. cô hãy nghe cho rõ những lời tôi nó đây này, cái thứ con gái dơ bẩn như cô đừng hòng đυ.ng vào con trai tôi."
"Thu Cầm à.. chuyện không phải như vậy đâu, chắc là có hiểu lầm gì đó." Mẹ của Chung Tư Hân lên tiếng giúp con gái, nhưng lại càng làm Thu Cầm tức giận hơn.
"Còn bà nữa, tôi và bà là bạn với nhau, bởi thế tôi mới tin tưởng bà, vậy mà bà với con gái của bà lại âm mưu hãi hại con trai tôi!"
"Mẹ à, mẹ bớt giận đi.. dù sao bây giờ cô ta cũng là vợ chưa cưới của con, mẹ đừng có làm lớn chuyện này nữa!"
"Cái thứ như cô ta không xứng làm vợ của con." Thu Cầm chỉ tay vào mặt của Chung Tư Hân mà nói: "Tôi nói cho cô biết, từ nay về sau cô không còn liên quan gì đến con trai của tôi nữa, Âu gia chúng tôi chính thức hủy hôn với các người." Thu Cầm hùng hổ nói xong rồi rời đi.
Giai Tuệ từ nãy đến giờ đứng ở ngoài cửa, nghe hết tất cả mọi việc.
Vậy có người thay anh hủy hôn mà anh nói là như thế này sao?