Chương 59: Trương Bách hẹn gặp

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Giai Tuệ chia tay với Âu Lãnh Thiên.

Ba ngày hôm nay, Giai Tuệ đã ở nhà ngoại của cô.

Nhà ngoại của Giai Tuệ nằm ở một làng chài nhỏ nằm cách xa thành phố, cô nhớ lúc còn nhỏ mẹ thường dẫn cô về đây mỗi dịp dỗ của ông bà ngoại.

Nơi đây là một nơi vô cùng xinh đẹp, có biển xanh, cát trắng và âm thanh điều đặn của tiếng sóng vỗ vào bờ cùng với tiếng gió thổi rì rào từ ngoài biển.

Tất cả những điều đó đã khiến tâm trạng của cô đỡ hơn rất nhiều.

* * *

Giai Tuệ ngồi trên bãi cát trắng mịn, ngắm cảnh bình minh vừa nhô lên sau một đêm dài tâm tối.

Bỗng dưng, điện thoại của Giai Tuệ reo lên, Giai Tuệ nhìn vào điện thoại là một số rất lạ gọi đến, nhưng cô liền cúp máy vì bây giờ cô không muốn nói chuyện với ai cả, cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình thôi.

Reng.. reng.. reng..

Reng.. reng.. reng..

Hễ mỗi lần cô cúp máy là số máy lạ đó liền gọi lại cho cô khiến cô nhức cả đầu, mà bắt buộc phải nghe máy.

"Alo.. là ai vậy?". Ngôn Tình Sắc

[ Con là Giai Tuệ có đúng không? ]

Giai Tuệ nhìn vào màn hình điện thoại, rõ ràng là những người cô quen đâu có ai có số này đâu?

"Đúng vậy!.. Nhưng mà chú là ai, con có quen chú sao?"

[ Chú không quen con nhưng mà có quen với mẹ của con.]

"Chú là ai?"

[ Chú là Trương Bách, bây giờ con có rảnh không.. có thể gặp chú được không? ]



Trời ạ! Lúc cô ra sức tìm mọi cách để gặp ổng thì ổng trốn ở cái xó xỉn nào không cho cô gặp, bây giờ, cô không cần gặp ổng nữa thì ổng lại tự mình tìm đến.

"Bây giờ tôi không muốn gặp ai cả." Giai Tuệ thẳng thắng từ chối.

[ Thật sự chú có chuyện muốn nói với con.. chỉ một vài phút thôi không tốn nhiều thời gian của con đâu.]

Giai Tuệ đắn đo suy nghĩ một hồi lâu.

Nếu ông ta đã muốn gặp thì cô sẽ cho ông ta gặp, dù sao cô cũng muốn gặp mặt người đàn ông mà mẹ cô đã từng yêu xem nhan sắc của ông ta như thế nào.

"Được rồi, chú gửi địa chỉ qua đi."

* * *

Nhà hàng No Name.

Ít phút sau, Giai Tuệ đến chỗ nhà hàng mà Trương Bách đã hẹn gặp cô.

"Giai Tuệ."

Một người đàn ông trung niên đang gọi cô, Giai Tuệ mạnh dạng đón ông ta chính là Trương Bách, Giai Tuệ thật sự có hơi bất ngờ vì ông ta nhận ra cô.

Trương Bách mặc một bộ vest màu đen từ đầu đến chân, rất nổi bật giữa đám đông cho nên rất dễ dàng trông thấy ông ấy.

Giai Tuệ bước lại phía bàn Trương Bách đang ngồi.

Càng bước lại gần Giai Tuệ càng nhận thấy rõ trên người Trương Bách tỏa ra một khí chất đầy cao quý, gương mặt thì lạnh lùng, cao ngạo y hệ một bậc đế vương đang xuống đường vi hành.

Từ cách ăn mặc đến khí chất cao cao tại thượng đó khiến Giai Tuệ không ngừng liên tưởng đến một người..

Âu Lãnh Thiên.

Thật sự, rất giống anh ta!

Giai Tuệ bước đến ngồi xuống ghế phía đối diện với Trương Bách.



"Con uống gì để chú gọi." Trương Bách hỏi Giai Tuệ thái độ rất ân cần.

"Không cần đâu!.. Chú hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?"

"Thật ra, chú đã muốn tìm con từ rất lâu rồi nhưng vì gặp phải một số chuyện gia đình nên đã ra nước ngoài một thời gian, chú chỉ mới về nước được mấy ngày thôi."

"Chú đã bỏ rơi mẹ tôi để đi lấy vợ, bây giờ quay lại tìm tôi để làm gì?" Giai Tuệ lạnh nhạt hỏi.

"Ta cũng chỉ bất đắt dĩ thôi."

Giai Tuệ cười nhạt nói: "Ai trong hoàn cảnh của chú không nói là bất đắt dĩ, rồi đổ thừa cho hoàn cảnh này nọ."

"Chú biết con không tin chú.. nhưng thật sự đến tận bây giờ trong trái tim chú vẫn chỉ có hình bóng của mẹ con mà thôi.."

Trương Bách bộc bạch hết nỗi lòng của mình cho Giai Tuệ nghe.

Năm đó, công ty nhà ông gặp khó khăn phải đứng trên bờ vực phá sản, để cứu cả sản nghiệp của gia tộc, không còn cách nào khác ba mẹ ông bắt ông phải liên hôn với một thiên kim tiểu thư của một gia tộc giàu có khác, lúc đó, ông thật sự không có lựa chọn nào khác mà phải cưới cô gái ấy.

Ông lấy vợ nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn bóng hình Tô Nguyệt, không ngày nào ông không lấy hình của Tô Nguyệt ra ngắm, rồi dần dần vợ của ông biết được nên ông và bà ấy đã cãi nhau, ngày nào cũng vậy, cãi đến long trời lỡ đất vẫn không ai chịu nhường ai.

Nhìn từ bên ngoài ai ai cũng nghĩ gia đình của ông chắc chắn rất hạnh phúc, tiền bạc, của cải, địa vị đều có đủ cả.

Nhưng.. ở trong chăn mới chăn có rận, sau cái lớp vỏ bọc đầy hào nhoáng đó là một gia đình đầy lạnh lẽo, u ám, chẳng hề tràn đầy tình yêu thương như mọi người nghĩ.

Khoé mắt Trương Bách ửng đỏ cả lên trong lúc tâm sự với Giai Tuệ.

Giai Tuệ cảm nhận được những lời nói đó của Trương Bách là thật lòng, ông đã nói cho cô nghe bằng những cảm xúc nơi trái tim ông, những cảm xúc ấy, bao năm qua ông phải chịu đựng, che giấu đi.

Cô phút chốc cũng bị ông làm cho cảm động.

Ở đời, điều tàn nhẫn nhất đó là yêu một người nhưng lại không thể cùng người mình yêu sống bên nhau trọn đời, chính cô cũng rất thấu hiểu nỗi đau đó của Trương Bách.

"Giai Tuệ à.. thật ra chú luôn muốn bù đắp cho Tô Nguyệt vì những gì mà chú đã nợ bà ấy nhưng đến khi chú có thể bù đắp cho bà ấy thì bà ấy.. lại không còn nữa.. con là con gái của bà ấy, là người mà Tô Nguyệt yêu thương nhất.. vậy con có thể để chú được chăm sóc con thay cho Tô Nguyệt, xem như đây là điều cuối cùng còn sót lại để chú có thể làm cho bà ấy và để cho lương tâm chú khỏi bị cắn rứt nữa.. con có thể nhận chú làm ba nuôi có được không?"

"Ba nuôi sao?" Giai Tuệ bất ngờ hỏi, đôi mắt có hơi rưng rưng do xúc động.