Hơn một giờ sáng.
Giai Tuệ đột nhiên sốt cao đến tận bốn mươi độ.
Cô lên cơn mê sảng, trong cơn mê man cô đã nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ, người đó mặc một chiếc váy trắng, mái tóc xõa dài ẩn hiện mờ ảo trong làn khói trắng, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đó.
Không sai, đó là mẹ của cô.
Bà đã trở về với cô rồi sao?
"Mẹ! Bấy lâu nay mẹ ở đâu vậy? Tại sao mẹ không trở về với con?" Giai Tuệ vui mừng, vội vã chạy lại ôm chặt mẹ của mình.
"Mẹ xin lỗi.. mẹ không thể về với Giai Tuệ được!" Tô Nguyệt lấy tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đọng trên má Giai Tuệ.
"Không sao đâu! Bây giờ mẹ đã về với con rồi, mẹ sẽ dắt Giai Tuệ đi cùng mẹ có phải không? Con không muốn ở chung với Kiều Tùng Sơn, còn có Mai Túc Anh và Kiều Hạnh Dung nữa con không muốn sống chung với họ đâu, họ sẽ đánh con đó, đau lắm!.. mẹ dẫn con đi theo mẹ đi, đừng bỏ con lại với họ mà!" Giai Tuệ nắm chặt tay của Tô Nguyệt, như không muốn để bà đi.
"Không được, chỗ của mẹ Giai Tuệ không thể ở được!" Tô Nguyệt gỡ tay Giai Tuệ xuống: "Giai Tuệ của mẹ rất mạnh mẽ có phải như vậy không? Con có thể sống tốt nếu không có mẹ mà, đúng không?"
"Không! Con đã không thể mạnh mẽ được nữa rồi, con rất sợ những con người ngoài kia, họ chỉ toàn là những con người giả tạo, chẳng ai thương yêu con thật lòng giống như mẹ cả" Giai Tuệ vẫn cố chấp nắm chặt tay của Tô Nguyệt.
"Rồi một ngày nào đó, sẽ có một người thay mẹ yêu thương, chăm sóc cho Giai Tuệ." Tô Nguyệt nở một nụ cười ấm áp trên môi.
"Không, con không cần ai hết, con chỉ cần mẹ mà thôi!"
"Mẹ phải đi rồi, con ở lại nhất định phải sống thật hạnh phúc đó, như vậy mẹ mới có thể yên lòng!" Hai hàng nước mắt Tô Nguyệt rơi xuống, đôi mắt lưu luyến nhìn Giai Tuệ lần cuối trước khi rời đi.
* * *
"Mẹ! Mẹ đừng bỏ Giai Tuệ mà, cho Giai Tuệ đi cùng với mẹ đi, đừng bỏ con lại một mình.. mẹ!.. mẹ ơi!"
"Giai Tuệ!.. Giai Tuệ!.."
Tiếng của Âu Lãnh Thiên đã đánh thức cô dậy, thoát khỏi giấc mơ.
Lúc nãy, vì thấy Giai Tuệ sốt cao nên anh đã đi lấy thuốc cho cô, nhưng không ngờ vừa bước vào phòng đã thấy cô lên cơ mê sảng mà nói mớ, liên tục giãy dụa.
"Em sao vậy?" Âu Lãnh Thiên nhìn cô gái trước mặt, không biết là do sốt cao hay vì đã khóc quá nhiều mà hai mắt, mũi và cả đôi gò má đều đỏ cả lên.
Giai Tuệ dáo dác nhìn xung quanh, nhìn hết chỗ này đến chỗ khác vẫn chỉ có một mình Âu Lãnh Thiên ở đây.
Tại sao? Tại sao chứ?
Rõ ràng là đã cô đã gặp được mẹ, đã ôm lấy mẹ vào lòng nhưng tất cả lại chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Giai Tuệ nhìn người đàn ông với gương mặt đầy lo lắng ở trước mặt cô, không hiểu sao, dòng nước nóng hổi từ trong mắt đột nhiên tuông trào ra không kiểm soát.
"Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?" Âu Lãnh Thiên ân cần hỏi.
"Mẹ.. mẹ của em vừa mới ở đây mà, sao em lại không thấy bà ấy nữa vậy?"
Giai Tuệ nhắc đến mẹ của mình làm Âu Lãnh Thiên rất bất ngờ, vì trước giờ anh chưa từng nghe cô kể với anh về bất cứ điều gì về gia đình của mình cả.
Còn về anh, do trước đây anh đã từng nói với cô ấy rằng không được phép can thiệp quá nhiều vào chuyện của anh, nên anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện của cô ấy.
Anh là người đã ra quy tắc, nên anh không muốn lại tự phạm quy tắc của chính mình sao?
Vì thế, từ trước đến giờ anh không cho người điều tra về gia đình hay xuất thân của cô.
Nhưng.. bây giờ anh đã quyết định rồi!
Anh sẽ mở lòng mình, sẽ tạo dựng một mối quan hệ nghiêm túc với cô, thế nên có lẽ anh cần phải điều tra về cô, bởi vì anh cảm giác được mình chưa hiểu hết về con người của cô.
Cô đến từ đâu?
Gia đình? Người thân vẫn còn hay mất?
Vì sao lại chọn trở thành tình nhân của anh?
Tất cả những thứ đó anh đều không biết.
"Không có ai ở đây cả, là em sốt cao nên mê sảng mà thôi!"
"Không! Tại sao lại không có ai chứ? Rõ ràng em đã thấy mẹ mà!" Giai Tuệ vẫn chưa tin vào sự thật rằng mẹ cô không có ở đây mà bật khóc nức nở.
"Ngoan, không có mẹ em, nhưng mà có anh ở đây với em mà! Chẳng lẽ Giai Tuệ không cần anh nữa sao?"
Âu Lãnh Thiên ôm cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe vì khóc đến thương tâm, nhìn thấy cô khóc dường như lòng anh cũng cảm thấy đau.
Trước đây, anh rất ghét nước mắt của phụ nữ, những người phụ nữ đó thường dùng nước mắt hòng để níu kéo anh lại, mong sự thương hại từ anh. Nhưng với Giai Tuệ, anh lại không hề bài xích với nước mắt của cô mà ngược lại anh cảm thấy trong lòng mình đau đớn đến không thể thở nổi mỗi lần nhìn thấy cô khóc.
Đúng là, khi đã rơi vào lưới tình rồi thì mọi nguyên tắc, tính cách đều như gió mà bay đi tới cái xó xỉnh nào rồi không biết!
"Em bị sốt cao lắm rồi, nên phải uống thuốc!" Âu Lãnh Thiên cầm viên thuốc trên tay đưa cho Giai Tuệ.
"Không uống thuốc đâu! Đắng lắm!" Giai Tuệ lùi ra phía sau, lấy tay che miệng lại, không cho Âu Lãnh Thiên đúc thuốc cho cô. Nhìn cô khi bị bệnh thì chẳng khác gì một đứa trẻ lên ba.
"Cô bé nhỏ à, bệnh mà không uống thuốc, là không ngoan, anh sẽ không thương nữa đâu đấy!"
Âu Lãnh Thiên đưa thuốc đến trước mặt Giai Tuệ.
"Bây giờ có uống hay không? Không uống là giận bỏ ra ngoài không thèm chăm sóc em nữa đâu đó!"
Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào viên thuốc, rồi ngước lên nhìn Âu Lãnh Thiên.
"Uống không?" Âu Lãnh Thiên đột nhiên hét lớn.
"Uống!" Giọng của anh làm cho cô sợ hãi, mà đồng ý trong giật mình.
Âu Lãnh Thiên thở dài một hơi than thở.
Chủ tịch LT oai phong lẫm liệt, hét ra lửa với tất cả mọi người như bây giờ lại phải rồi đây dụ dỗ một cô gái uống thuốc.
Tình yêu đúng là cái thứ chết tiệt thiệt mà!
Giai Tuệ nhận lấy viên thuốc từ lòng bàn tay anh. Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại chạm nhẹ rồi lướt qua, giây phút ấy khiến trái tim anh bất giác mà đập mạnh một cách mất kiểm soát.
Âu Lãnh Thiên đặt Giai Tuệ nằm xuống, anh cũng nằm xuống, duỗi thẳng tay mình ra cho Giai Tuệ nằm lên.
"Ngủ đi!"
Âu Lãnh Thiên thì thầm bên tai cô, lời nói dịu dàng tựa hũ mật ong đầy ngọt ngào, mà Giai Tuệ là con ruồi sắp bị hũ mật này nhấn chìm, sắp chết luôn rồi!
Sau một lúc lâu, Giai Tuệ mới chịu ngủ.
Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn dỗ dành một người.
Đúng là thật không dễ một chút nào mà!
Nhưng mà.. trong lòng anh lại rất yêu thích công việc khó khăn này.