Trong một căn nhà bị bỏ hoang nằm cách xa thành phố Twinkle, xung quanh chỉ toàn là đồi núi và cây cối mọc um tùm.
Một cậu bé độ khoảng mười mấy tuổi đang ngồi nép mình vào một góc của căn nhà, cả hai tay và chân của cậu đều bị trói chặt lại bằng một sợi dây thừng. Trước tình cảnh như vậy gặp ai chắc hẳn cũng sẽ sợ hãi mà hét toáng lên tìm người cứu giúp. Nhưng cậu ấy thì hoàn toàn ngược lại, gương mặt cậu vẫn điềm tĩnh và đầy lạnh lùng, đôi mắt sắc bén phóng tầm nhìn chết chóc lên tên bắt cóc đang đứng trước cửa.
"Kiều tổng, đã bắt được thằng nhóc đó rồi."
Một tên thuộc hạ báo cáo.
"Tốt, tụi mày làm tốt lắm, khi nào xong chuyện tao sẽ chuyển phần tiền còn lại cho tụi mày."
Kiều Tùng Sơn nhìn vào trong nhà kiểm tra, thấy được người hắn cần đang ở bên trong liền cười một cách khoái chí.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi quần, bấm gọi cho ai đó.
Rất nhanh chóng, bên kia đã bắt máy.
[ Kiều Tùng Sơn, thằng khốn, mau thả con tao ra!]
Kiều Tùng Sơn uy hϊếp nói.
"Âu Thiên Bách, bây giờ con trai Âu Lãnh Thiên của mày đang nằm trong tay tao, tốt nhất mày nên biết điều, đừng có mà lên giọng với tao."
[ Mày muốn gì? ]
"Đơn giản thôi, nếu muốn cứu con trai mày thì mày phải rút khỏi dự án bên công ty HD ngay lập tức."
[ Mày đúng là thứ bất tài! Không cạnh tranh nổi với tao thì lấy con tao ra để uy hϊếp à? ]
"Mày không nghe câu thương trường là chiến trường sao? Đứa nào nham hiểm hơn thì đứa đó thắng, bây giờ, một là mày tự động rút lui khỏi dự án thì con trai mày sẽ bình an trở về, hai là mày tiếp tục cạnh tranh với tao rồi đi mà nhận xác con trai mày đi."
[ Mày không được đυ.ng đến con tao!]
"Tao cho mày một ngày để suy nghĩ, nên nhớ mạng sống của con trai mày bây giờ phụ thuộc vào mày đó."
Nói xong, Kiều Tùng Sơn liền cúp máy, vẻ mặt ông ta đầy đắc ý vì ông ta biết chắc chắn Âu Thiên Bách sẽ chọn cứu con trai mình thôi. Lần này dự án sẽ nằm trong tay ông ta, rồi đây nhờ dự án này ông ta sẽ một bước lên mây.
Nhưng điều ông ta không thể ngờ tới là từ phía xa, một người phụ nữ trung niên đã nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy của ông ta.
Bà nhân lúc không ai để ý trèo cửa sổ vào căn nhà hoang. Cởi trói cho Âu Lãnh Thiên.
"Bà là ai? Tại sao lại cứu tôi?"
Giọng của Âu Lãnh Thiên chỉ vừa đủ nghe không quá lớn cũng không quá nhỏ hỏi bà. Lời nói có vẻ dè chừng vì cậu và bà chưa từng gặp, không quen biết nhau vậy tại sao bà lại giúp cậu?
"Đừng hỏi nhiều nữa sau khi ta cởi trói cho con xong thì con hãy trèo ra ngoài bằng cửa sổ rồi chạy theo con đường phía sau, con sẽ ra được đường lớn."
Âu Lãnh Thiên gật đầu, nói thay lời "đã hiểu rõ".
Nhưng người tính không bằng trời tính, dây còn chưa kịp mở thì một tên đàn em của Kiều Tùng Sơn phát hiện ra bà và báo cho ông ta biết.
"Con khốn, mày đang làm gì vậy hả?"
Kiều Tùng Sơn hung hăng bước vào, tát vào mặt bà, khiến bà ngã xuống đất.
"Lâm Tô Nguyệt, mày định tạo phản à?"
Kiều Tùng Sơn hừng hực lửa giận nắm lấy tóc Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt đau đớn lên tiếng.
"Ông bắt cóc con người ta như thế, ông không sợ quả báo sao?"
Kiều Tùng Sơn chẳng những không để tâm đến những lời Tô Nguyệt nói mà ngược lại còn thô lỗ đá vào người bà. Tô Nguyệt chỉ biết nằm dài dưới đất chịu trận, bà đau đớn đến nổi không thể ngồi dậy được.
"Mày nên nhớ, tao cưới mày về làm vợ là để hầu hạ tao chứ không phải để dạy đời tao."
Kiều Tùng Sơn chỉ tay vào mặt Tô Nguyệt rồi lớn giọng nói tiếp.
"Tụi bây, mau trói con đàn bà này lại canh giữ hai đứa nó cho thật kĩ."
Đám thuộc hạ tuân lệnh làm theo.
Màn đêm dần buông xuống, nhiệt độ càng thấp dần, khiến lòng người cũng vì thế mà dần lạnh đi. Nỗi tuyệt vọng, bất lực bao trùm lấy họ.
Tô Nguyệt nhìn thấy cậu bé ngồi lẳng lặng trước mặt bà, trên gương mặt không hề lộ rõ sự sợ hãi mà ngược lại rất điềm tĩnh, cái dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất đó khiến bà cũng phải khâm phục.
"Con rất giống con gái của dì."
Âu Lãnh Thiên quay qua nhìn Tô Nguyệt như đang chờ đợi bà nói tiếp.
"Con biết giống ở điểm nào không? Là tính cách đó. Tính cách của con bé rất kiên cường, mạnh mẽ dù gặp phải bao nhiêu khó khăn bủa vây vẫn lạc quan không hề chịu khuất phục. Con bé chính là niềm tự hào của dì là động lực để dì sống tiếp trên cuộc đời đầy rẫy đau thương này."
Tô Nguyệt dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Con biết không? Con bé mới có tí tuổi đầu mà đã như bà cụ non vậy, dì đi đâu cũng phải dặn dì về nhà sớm vì trời tối rất nguy hiểm. Mỗi ngày, dì đi làm về biết dì rất mệt nên con bé đã tự xuống bếp nấu ăn cho dì. Hôm nay, con bé dặn dì về nhà sớm vì có nấu món mà dì thích nhưng xem ra.. dì không thể về sớm với con bé được rồi!"