Chương 1
Mỹ, Newyork.
NewYork Manhattan là khu địa ốc đắt tiền nhất nằm hoàn toàn ở phía đông NewYork, giá phòng đắt nhất, mức tiêu dùng cao nhất, bởi vì có nhiều người có tiền, có nhiều nhà trưng bày mỹ thuật cùng viện bảo tàng, vật phẩm sưu tập phần lớn do người giàu có đóng góp cho.
Cao cấp nhất vẫn là khu Madison nằm trên đại lộ, đi theo hướng bắc đến gần khu Đông Haring thì tinh hoa đều tập trung tại đây, còn lại là địa khu nghèo nhất Manhattan, cũng là nơi trị an lỏng lẻo, vì vậy các hoạt động giao dịch phi pháp nhiều không kể xiết, hàng hóa buôn bán cũng đến từ khắp các nơi trên thế giới, hơn nữa hoạt động thương mại chủ yếu ở NewYork nên giao thương không khá thuận lợi. Khu Đông Haring chỉ sau vài năm ngắn ngủn đã trở thành chợ đen tập kết hàng lớn nhất.
Một chiếc xe hơi dài mới tinh có rèm che chậm rãi chạy đến gần, bên trong xe ngoại trừ một người tài xế da đen, chỗ ngồi phía sau là hai người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, nhưng khí chất lại khác xa nhau.
Một người trước sau vẫn mặt lạnh, mặc lên người bộ Tây phục màu xám tro bình thường, có vẻ u tối lãnh đạm, không ngờ càng làm tôn lên vẻ nghiêm nghị hơn người, hai chân thon dài vững chắc duỗi ra hai bên, khiến người ta có một loại cảm giác trầm ổn; một người đàn ông khác khóe miệng luôn hàm chứa nụ cười, ánh mắt thâm thúy cùng ngũ quan cân xứng mang theo chút bất cần đời, một thân quần áo màu trắng thoải mái nhưng lại không hề làm giảm đi khí chất tôn quý của hắn, dáng vẻ xuất chúng đúng là khắc tinh trí mạng của phụ nữ.
Nhâm Chi Giới không biết chủ nhân Khuyết Lạc của hắn vì sao phải kêu tài xế chạy xe đến nơi xung quanh đầy rẫy nghèo khó cùng tội phạm, cũng không muốn hỏi, bởi vì hắn không phải loại người nói nhiều, Khuyết Lạc muốn hắn đi đâu, thậm chí bảo hắn đi gϊếŧ người phóng hỏa, hắn cũng sẽ không nói một chữ không.
“Chi Giới, tại sao cậu không hỏi tôi muốn đi đâu?” Khuyết Lạc, thiếu chủ xí nghiệp Khuyết thị ở Hongkong, hơi híp mắt, nhìn thẳng vào Nhâm Chi Giới không nói một câu. Chỉ cần ở bên cạnh hắn, Nhâm Chi Giới giống như là người câm, luôn im lặng đến mức dường như làm người ta quên đi sự hiện hữu của hắn, nhưng điều này không bao gồm cả Khuyết Lạc trong đó.
“Thiếu chủ đi đâu, Chi Giới cũng sẽ đi theo đến cùng.”
Khuyết Lạc đùa cợt cười, “Nếu tôi đem cậu đến nơi này để bán?”
“Chi Giới không lời nào để nói.”
Hắn cũng biết sẽ là đáp án này! Khuyết Lạc giận đến nghiến răng.
Trong hai năm qua, hắn không lúc nào là không tìm Nhâm Chi Giới gây phiền toái, muốn nhìn hắn phản kháng, nhìn hắn nổi giận, tức giận, thậm chí là im lặng kháng nghị cũng tốt, hết lần này tới lần khác người này giống như là linh hồn đã chết, đơn giản là chưa tới cảnh giới tự tôn, mặc cho hắn khi dễ thế nào, Nhâm Chi Giới hắn trước mặt người nhà họ Khuyết vĩnh viễn chỉ là con chó cô độc, hơn nữa đối với cha của hắn Khuyết Văn —— Người tạo dựng tập đoàn xí nghiệp Khuyết thị, càng đến mức nói một không dám nói hai.
Trời mới biết lão nhân kia đến tột cùng là tẩy não cho tiểu tử này thế nào? Từ lúc Nhâm Chi Giới mới vào cửa nhà Khuyết gia, mặc dù hắn được nhận sự giáo dục giống như vị thiếu chủ Khuyết gia, nhưng thân phận của hắn vĩnh viễn cũng không thể giống như Khuyết Lạc được. Đây là chuyện trong lòng mọi người Khuyết gia từ trên xuống dưới đều biết, có người làm thậm chí trong miệng gọi hắn thiếu gia, quay người lại liền nói hắn rất khó nghe, hắn cũng không để ý.
“Thiếu chủ, đã đến nơi.” Người tài xế da đen hướng Khuyết Lạc ở phía sau nói.
“Ừ.” Khuyết Lạc đáp lại, đeo lên kính râm tối màu, mở cửa xe đi xuống.
Nhâm Chi Giới cũng đeo kính râm lên, nhanh nhẹn đi theo phía sau Khuyết Lạc, ở xí nghiệp Khuyết thị, tuy trên danh nghĩa hắn là quản lý nghiệp vụ, chỉ cần theo Khuyết Lạc ra ngoài, hắn tự cho mình là hộ vệ, hơn nữa đến nơi long xà hỗn tạp này, hắn không thể không cẩn thận bảo vệ Khuyết Lạc an toàn.
Sau khi đi theo Liên Ân vào một đường hầm nhỏ hẹp, nơi này vậy mà lại có khu vui chơi khác, một quảng trường rộng lớn xuất hiện ở trước mắt. Khác với mấy chỗ đơn sơ nghèo khó vừa đi qua, nơi này bố trí cực kỳ tao nhã, cho dù không có Liên Ân giới thiệu, Nhâm Chi Giới liếc mắt cũng biết, ra vào đây đều là người có chức có quyền.
“Liên Ân, cậu không phải nói có chuyện vui sao?” Khuyết Lạc đối với những thứ đồ bán bên trong chợ đen đều không hứng thú, tập đoàn Khuyết thị tài cao thế lớn, có thứ đồ gì tốt mà chưa từng thấy qua? Hắn tự hạ thấp địa vị đến nơi quái quỷ này không phải là để xem những thứ tục phẩm này.
“Có, Thiếu chủ, mời đi lối này.” Liên Ân giống như là khách quen, vòng mấy vòng ở quảng trường liền đi tới trước một nhà lầu có mấy tên người da đen đứng bảo vệ, chỉ thấy hắn tiến lên nói thầm với những người kia mấy câu, liền suôn sẻ đưa Khuyết Lạc cùng Nhâm Chi Giới vào trong nhà.
Lúc mới bước vào, bên trong nhà tối đen, Nhâm Chi Giới hơi híp mắt, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Khuyết Lạc để bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó với tình huống bất ngờ.
“Ta không cần hộ vệ, Nhâm Chi Giới.” Khuyết Lạc mỉm cười đẩy hắn ra, dẫn đầu bước về phía trước.
“Nhâm thiếu gia yên tâm, nơi này hết sức an toàn.” Liên Ân xoay người nói với hắn.
Nhâm Chi Giới nhíu mày, liên tục đuổi theo, đi tới cuối mới biết bên trong lại có một buổi đấu giá nhỏ, dưới đài đã rất nhiều người mua ngồi chờ định giá thương phẩm.
“Nơi này bán cái gì?” Giọng nói Nhâm Chi Giới lạnh như băng, làm Liên Ân không khỏi sợ run cả người.
“Ừ. . . . . . Phải . . . . .”
“Là cái gì?” Con ngươi Nhâm Chi Giới sắc bén nhìn chằm chằm người dẫn đường đã sớm bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.
“Là cái gì các cậu chẳng phải sẽ biết ngay sao.” Khuyết Lạc tiến lên thay Liên Ân giải vây, kéo Nhâm Chi Giới ngồi xuống, “Rất thú vị, người anh em, hôm nay đặc biệt dẫn cậu tới mở mang kiến thức.”
Nhâm Chi Giới vừa mới ngồi xuống không bao lâu, buổi đấu giá lại bắt đầu. Là một cô gái bị bắt lên đài, hắn rốt cuộc cũng biết nơi này là nơi chuyên hoạt động buôn người, cũng khó trách Khuyết Lạc ở xa cũng tới tham gia náo nhiệt, Khuyết Lạc luôn luôn lấy săn người đẹp trong thiên hạ làm mục tiêu, làm không biết mệt, chỉ có điều, hắn không nghĩ tới Khuyết Lạc sẽ chơi đùa khác người như vậy.
“Thế nào? Có thích không?” Con ngươi Khuyết Lạc dưới cặp kính râm lóe ra ý cười, nhìn thẳng khuôn mặt Nhâm Chi Giới càng thêm cứng ngắc, không khỏi cười nói: “Đừng căng thẳng, Chi Giới, mặt hàng hôm nay xem ra không tệ, cũng không phải là tầm thường.”
“Thiếu chủ, đây là phạm pháp.” Nếu Khuyết lão gia biết con trai hắn lại đến chợ đen mua phụ nữ, không giận đến đem hắn gϊếŧ mới là lạ.
“Ai nói phạm pháp? Tôi tới nơi này chính là cứu vớt chúng sinh, phải biết làm phụ nữ của Khuyết Lạc tôi so với bị bán đi làm kỹ nữ tốt hơn ngàn vạn lần, được tôi nhìn trúng là cô ta đã tu luyện mấy đời phúc khí.”
Cho dù Chi Giới đối với sai lầm của Khuyết Lạc có hay không có ý kiến, thì đối với rất nhiều chuyện khác, Khuyết Lạc luôn đặc biệt chú ý đến cách nhìn cùng bình luận của hắn, cho dù hắn không ủng hộ, có lúc cũng không có thể không đồng ý lời nói có chút đạo lý của Chi Giới, bất quá, nếu như hắn có thể đem những ý định này đặt ở cấp trên xí nghiệp Khuyết thị, Khuyết lão gia nhất định sẽ thập phần vui vẻ, mà không phải cả ngày lẫn đêm xem bọn hắn hai cha con miệng lưỡi sắc bén, giống như là muốn ngươi chết ta sống.
Ngay tại lúc Nhâm Chi Giới đang có ý định dạo chơi thì có một gã đem một cô gái có da trắng nõn nà, tóc dài đen nhánh phải tỏa sáng rủ xuống đến thắt lưng đầy mỹ lệ bắt lên đài, mặc dù bị che miệng không thể nói, nhưng trong mắt cô gái kia sáng trong lửa giận lại như minh châu trong bóng tối , trong nháy mắt chiếu sáng cả trường đấu giá.
“Mỹ nhân!” Khuyết Lạc phát ra tiếng than thở.
Nghe vậy, Chi Giới lơ đãng liếc nữ nhân trên đài một cái, không thể phủ nhận , thật sự nàng xinh đẹp vô cùng, tóc dài là tuyệt sắc, lệ nhan hiện đầy lửa giận kia cũng là tuyệt sắc, càng làm cho người không thể xem nhẹ chính là bộ váy bằng chất liệu mỏng kết hợp độ hấp dẫn (sεメy) của thân thể kia, mỗi người đàn bà nhìn vào cũng sẽ ghen tỵ với da thịt tuyết trắng mà lại không có chút nào tỳ vết nào .
Nhìn vào mắt của nàng, Nhâm Chi Giới thấy được con mắt nàng hào quang lửa giận, cũng nhìn thấy trong con ngươi ấy không hiện bất cứ sự sợ hãi nào. Đôi mắt giống như mèo thần bí thâm thúy như cảm ứng được hắn nhìn chăm chú, âm thầm hướng hắn nhìn lại, giống như thể hiện sự cầu xin, khiến cho tim của hắn không khỏi chấn động, thật nhanh không nháy mắt.
“Không tệ chứ, Chi Giới?” Khuyết Lạc nhìn hắn, cười hỏi: “Giúp ta xem một chút nên gọi đến giá bao nhiêu, đã có người thét lên một trăm vạn Đô-la rồi, trời mới biết nàng thật không phải trị giá nhiều tiền như vậy, không làm tốt một chú mèo biết động tình, vậy thì không thú vị .”
Khuyết Lạc đối với nữ nhân khinh miệt đã sớm không phải là chuyện ngày một, ngày hai, vì vậy Nhâm Chi Giới đối với lời bình ác độc của hắn từ lâu đã cảm thấy bình thường
“Đánh cuộc thử sẽ biết.” Không biết tại sao, Nhâm Chi Giới chính là không đành lòng nhìn thấy nữ nhân có một đôi mắt xinh đẹp giống như biết thiêu đốt người kia bị lưu lạc làm kỹ nữ, thà nhìn nàng bị Khuyết Lạc lấy làʍ t̠ìиɦ nhân còn hơn, bởi vì Khuyết Lạc đối với nữ nhân bình thường sẽ không vượt quá một tháng, chờ hắn chán, nàng còn có thể có một tương lai tốt hơn.
Đối với phản ứng như thế của Nhâm Chi Giới, Khuyết Lạc không thể không ngoài ý muốn, bởi vì Chi Giới chưa bao giờ thích phát biểu ý kiến, hơn nữa đối với chuyện hắn chơi nữ nhân, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại giựt giây hắn mua nữ nhân này. . . . . . Hắc hắc, thật là gặp quỷ.
“Đã như vậy, vậy cậu liền thay tôi mua cô ta, giá tiền cao hơn nữa tôi cũng ra.” Khuyết Lạc trong tươi cười có quỷ quyệt.
Nghe vậy, Nhâm Chi Giới thản nhiên cong khóe môi, giơ tay lên cầm bảng hiệu hô: “Một trăm ngàn Đô-la.”
Một trăm ngàn Đô-la? Này đếm một hô lên, mọi người đều quay đầu lại nhìn chằm chằm Nhâm Chi Giới, ngay cả Khuyết Lạc cũng không ngoại lệ.
Người ta mới thét lên hai trăm vạn Đô-la, hắn Nhâm thiếu gia lại một hơi liền gọi một trăm ngàn Đô-la, hắn cho là Khuyết gia có kho vàng hợp kim sao? Khuyết Lạc khẽ lắc đầu, thật không nghĩ tới ở trên thương trường lão thị cùng người ta tính toán chi li – sát thủ Nhậm Chi Giới thế nhưng sẽ đối với một nữ nhân xuất thủ hào phóng như vậy, xem ra hắn đối với người này vài phần kính trọng .
chương 1.2
Đi ô tô trở lại chi nhánh xí nghiệp Khuyết thị ở Newyork, Khuyết Lạc mới đưa tay xé băng dính ngoài miệng nữ nhân kia, bàn tay liền bị cô hung hăng cắn một cái, làm hắn đau đến nhíu mày, bàn tay giơ cao lên liền đẩy cô sang một bên.
“Đáng chết! Cô đang làm gì vậy!”
Đôi mắt trong suốt của Lam Lăng bùng lên ngọn lửa, mặc dù bị giam giữ ở trên thuyền đã lâu, cô ăn không ngon ngủ không yên, nhưng ý chí muốn sống đã chiến thắng thân thể vô cùng suy yếu của cô.
Cô không thể để cho người ta xâm phạm thân thể của cô! Thà chết chứ không chịu khuất phục!
“Thả tôi ra!” Cô nói tiếng Trung, mặc dù nơi này là Newyork, nhưng cô nhìn người đàn ông này mắt đen tóc đen, chắc hẳn sẽ phải hiểu.
“Cô nói tiếng Trung?” Khuyết Lạc cười cười, duỗi tay ra, đem cô ôm vào trong ngực, “Vậy rất tốt, Khuyết Lạc tôi thích nhất là Đông Phương mỹ nhân, nhất là Đông Phương mỹ nhân nói tiếng Trung, chúng ta còn được gọi là đồng bào đấy, từ đâu tới?”
“Đài Loan.”
“Đài Loan?” Khuyết Lạc nhướng nhướng mày, “Trị an ở Đài Loan đã tồi tệ đến mức buôn bán người sao? Thật là khiến người ta kinh ngạc.”
“Tôi bị bắt cóc, chỉ cần anh thả tôi. . . . . .”
“Đừng nói với tôi cái gì là nhân nghĩa đạo đức, mỹ nhân, Khuyết Lạc tôi cũng không phải là thiện tâm nhân sĩ gì, cũng không có quá nhiều lòng đồng cảm.” Khuyết Lạc vừa nói đã đem cả người cô đè trên tường, cúi người muốn hôn cô, chưa kịp thưởng thức đôi môi của cô, hắn đã ngửi thấy mùi vị tanh tanh của máu, cô dám cắn môi hắn..
Hắn nổi giận, bàn tay to chợt giữ chặt cổ của cô, “Tính khí của tôi cũng không phải quá tốt, nữ nhân, cô tốt nhất nghe lời một chút, nếu không tôi sẽ cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong!”
“Tôi sẽ không để cho anh đυ.ng vào tôi, trừ phi tôi chết!”
“Cô là do tôi tốn một trăm ngàn Đô-la mua về, không để cho tôi đυ.ng cô? Trong đầu của cô giả bộ cái quỷ gì đó?”
“Xin anh, được không? Xem chúng ta đều là người Trung Quốc, tha cho tôi một mạng đi, tiền tôi sẽ cộng thêm vào lãi trả lại cho anh, chỉ cần anh thả tôi đi, đại ân đại đức của anh tôi nhất định suốt đời khó quên. . . . . .”
“Đủ rồi! Tôi không có hứng thú nghe cô nói nhiều. Cởϊ qυầи áo ra!” Khuyết Lạc mất đi tính nhẫn nại,dựa vào bức tường, thân thể cao lớn nhìn cô, hai tay đút trong túi quần.
“Không!” Lam Lăng có chút sợ nhìn của hắn, hai tay giữ chặt lấy áo mỏng trước ngực.
“Cô thà bị cường bạo cũng không nguyện ý ngoan ngoãn phối hợp?” Khuyết Lạc nhíu mày, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào nhìn thấy hắn mà không nịnh nọt, quỳ gối như cô.
“Anh quả thực là mặt người dạ thú! Đeo cà vạt mặc tây trang, lại làm hành động xấu xa bẩn thỉu, đồ hạ lưu vô sỉ hèn hạ. . . . . . A!” Lam Lăng còn chưa mắng xong, Khuyết Lạc đã đi lên trước một phen xé rách quần áo của cô, trong nháy mắt, cô đã không còn mảnh vải che thân, làm cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Khuyết Lạc lười biếng nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, cánh môi có tia máu mang theo một tia cười lạnh, nhẹ giọng kêu: “Nhâm Chi Giới.”
“Thiếu chủ?”
“Nha đầu này giao cho cậu.”
Đứng một bên hồi lâu, Nhâm Chi Giới không hiểu nhíu mày, không biết Khuyết Lạc lại muốn làm trò gì để chỉnh hắn.
“Tôi không hiểu.”
“Tôi đối với tiểu mèo hoang không có hứng thú cũng không còn tính nhẫn nại, tôi muốn cậu thay tôi huấn luyện cô ta trở thành con mèo nhỏ cao quý nhu thuận, dạy dỗ cô ta đừng có một tí là đưa móng vuốt ra cào người, nếu quả thật không được, đem cô ta bán vào kỹ viện đi, nơi đó tự nhiên sẽ có người dạy cô ta thế nào là thục nữ lấy lòng đàn ông.” Khuyết Lạc hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn nữ nhân trên mặt đất chật vật vô cùng, cũng không quay đầu lại liền xoay người rời đi.
Nhâm Chi Giới hơi nhíu lông mày, không giải thích được chuyện mình bị kéo vào như vậy, đi về phía nữ nhân núp ở góc, hắn cởϊ áσ khoác xuống ném cho cô.
Lam Lăng mau lẹ dùng áo khoác che kín thân thể của mình, cặp mắt đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông ở buổi đấu giá đã ra giá mua cô.
“Cô tên là gì?”
Cô mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt viết sẽ kiên trì không thỏa hiệp.
Nhâm Chi Giới ngồi xổm người xuống, khuôn mặt lạnh như băng không có chút biểu tình gì, “Đã lưu lạc tới chỗ này, cô cũng phải chấp nhận, làʍ t̠ìиɦ nhân của Khuyết Lạc so với bị bán vào kỹ viện còn tốt hơn nhiều, ngoan ngoãn phục vụ hắn, hắn sẽ không bạc đãi cô.”
“Tôi tại sao phải phục vụ thứ người tâm địa dã thú như hắn?” Lam Lăng khinh thường cười lạnh, “Anh cho rằng tôi là loại phụ nữ thèm muốn mấy kẻ có tiền sao? Phi! Lam Lăng tôi xem thường nhất là đàn ông các người lấy phụ nữ làm thú vui đùa giỡn, anh muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời? Đừng có mơ!”
Nghe vậy, Nhâm Chi Giới cười nhạt, “Cô tên là Lam Lăng? Tến rất dễ nghe.”
Vừa nghe đến tên của mình từ trong miệng hắn nói ra, Lam Lăng hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, “Anh phí công lấy lòng tôi cũng không có ích lợi gì, tôi vĩnh viễn sẽ không đáp ứng trở thành con mèo ngoan ngoãn, càng không trở thành tình nhân phục vụ cho hắn!”
“Tôi khuyên cô không nên làm như vậy, Khuyết Lạc luôn luôn không biết được thế nào là thương hoa tiếc ngọc, chọc giận hắn, cô sẽ không tốt hơn đâu.”
“Anh cho rằng tôi sẽ bị hù dọa sao?” Con ngươi Lam Lăng lóe ra lửa giận, “Chờ ngày nào đó tôi thoát ra ngoài, nhất định sẽ tìm các người vứt xuống biển làm mồi cho cá!”
Nhâm Chi Giới nhìn cô, cảm thấy tinh thần cô rất tốt khiến cho người khác ngạc nhiên, rõ ràng đã suy yếu đến mức sắp gục ngã, nhưng vẫn còn sức giơ móng vuốt ra đối phó kẻ thù, hắn vô cùng khâm phục dũng khí của cô, bởi vì đã rất lâu không có nữ nhân dám quát lớn với hắn và Khuyết Lạc, không, phải nói là chưa từng có.
Lắc đầu, hắn tự tay muốn kéo cô đi, cô lập tức cảnh giác lùi về phía sau một bước.
“Anh làm gì?” Một đôi mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm vào hắn.
“Cô muốn cứ đợi ở căn phòng này như vậy ?”
“Dĩ nhiên. . . . . . Không muốn.”
“Vậy hãy đi cùng tôi.” Nhâm Chi Giới nắm chặt cổ tay của cô kéo đi.
Lam Lăng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, lại phát hiện mình vừa động đậy liền lộ ra thân thể, đành phải ngừng giãy giụa, gương mặt trong nháy mắt ánh lên một mảng hồng, “Anh. . . . . . Chờ một chút.”
Nhâm Chi Giới quay lại nhìn cô.
“Tôi. . . . . . Không thể như vậy đi ra ngoài.” Cái này áo khoác có thể che được phía trước, nhưng không che được phần lưng và phần mông, cô có thể như vậy đi ra ngoài gặp người sao? Mọi người không cô chằm chằm mới là lạ.
“A! Tại sao?” Ánh mắt Nhâm Chi Giới mang theo ý cười nhìn thẳng cô, phát hiện mình ở trước mặt cô luôn có tâm tình rất tốt.
“Anh. . . . . . Biết rõ còn hỏi!” Lam Lăng cảm thấy mất mặt, không muốn cầu xin hắn.
Ánh mắt của hắn đang cười, hắn vậy mà nhìn sung sướиɠ khi người khác gặp họa! Đáng giận! Nhìn cô thảm hại như vậy đã cười đã chưa?Namnhân đáng chết! Cô cũng biết trên đời này không có một tên đàn ông nào tốt, ngay cả tên nam nhân thoạt nhìn so với dã thú kia còn có thể tin cậy gấp trăm lần, cũng không ngoại lệ!
Xem ra cô quả thật không thể cứu, rơi vào tay những nam nhân lãnh huyết vô tình thế này, chẳng lẽ cô thật sự một chút hi vọng chạy trốn cũng không có? Không! Cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô bây giờ chỉ có thể cố gắng bảo vệ mình, cô tuyệt đối không thể từ bỏ.
Nhớ tới ông nội, bà nội ở Đài Loan, nhớ tới những người yêu thương cô, chị gái của cô nữa. Lòng của cô phải cố gắng.
Cô rất nhớ nhà, rất rất nhớ, bọn họ nhất định rất lo lắng cho cô? Có lẽ bọn họ cho là cô đã chết, đã bỏ cuộc không đi tìm cô nữa. . . . . . Ông trời! Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cô thật không thể đứng dậy nổi.
Nhâm Chi Giới nhìn hai hàng nước mắt trên mặt cô, cô lau không sạch, yên lặng làm cho người khác đau lòng.
Đau lòng? Nhâm Chi Giới không khỏi nhíu mày, thấy buồn cười vì tâm tình của mình tự dưng lại có chút phiền não, hắn sẽ đau lòng vì một nữ nhân xa lạ? Không! Hắn căn bản không biết cái gì gọi là đau lòng, kể từ khi hắn bước vào cửa lớn của Khuyết gia, hắn đã không biết.
Không hề suy nghĩ nhiều nữa, Nhâm Chi Giới cách lớp áo khoác ôm cô lên, đem thân thể lộ ra của cô giấu ở trong áo khoác và l*иg ngực hắn, bất quá cánh tay lại không thể chạm vào vẻ đẹp của cô, làn da trơn mịn như tơ giống xúc cảm khiến cho hô hấp của hắn cứng lại, mặt không đổi sắc đi ra khỏi phòng làm việc, bước đến thang máy riêng dành cho tổng tài.
“Buông tôi ra! Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Lam Lăng không ngừng đánh hắn, kích động tay chân.
Bàn tay cô không ngừng đánh, nhưng Nhâm Chi Giới ngay cả chân mày cũng không nhăn một cái, “Yên tâm, cô là phụ nữ của Khuyết Lạc, tôi sẽ không động tới cô.”
“Thật chứ?” Nói như vậy, ít nhất trước mắt cô an toàn rồi? Lam Lăng chứng thực nhìn hắn.
Chống lại cặp mắt đen bóng lại mang theo một tia tín nhiệm kia, Nhâm Chi Giới mím chặt môi nhưng lại chậm rãi lên tiếng trấn an, “Tôi không cần thiết phải nói láo với cô.”
Bởi vì những lời nói vừa rồi cô liền buông tha không đánh hắn nữa, Lam Lăng ngoài ý muốn cảm thấy an toàn cùng an tâm, hơn một tháng qua đây là thời khắc cô cảm thấy cả người được thả lỏng nhất, cũng bởi vì buông lỏng mình, cô đột nhiên cảm thấy thân thể mệt mỏi, mí mắt nặng nề chỉ muốn nhắm lại, không muốn mở ra nữa. . . . . .
Biệt thự Khuyết gia ở Newyork cách chi nhánh công ty không xa, nằm ở cuối đại lộ Madison, tĩnh mịch mà trang nhã, giống như là còn tồn tại duy nhất trên thế giới.
Nhâm Chi Giới ôm Lam Lăng từ trong xe ra, một thân ảnh nhỏ nhắn đọng lòng người từ bên trong biệt thự chạy ra, trên khuôn mặt xinh đẹp viết rõ sự hưng phấn cùng chờ đợi, nhưng sau một giây nhìn thấy cô gái cùng Nhâm Chi Giới thì trở nên tái nhợt.
“Sao em lại tới đây?” Nhìn thấy Quan Vũ Điệp, Nhâm Chi Giới chỉ khẽ nhướng mày, cước bộ không dừng lại ôm Lam Lăng lướt qua cô, đi tới biệt thự.
Sớm quen với sự lạnh lùng của hắn, Quan Vũ Điệp vẫn đi theo phía sau, nhìn hắn cẩn thận đặt cô gái kia ở trên giường.
“Cô ấy là ai?” Nhìn cô gái kia không mảnh vải che thân, sẽ không phải là theo Nhâm Chi Giới lên giường chứ? Nghĩ như vậy, nước mắt Quan Vũ Điệp không khỏi xông lên hốc mắt
“Tình nhân của Khuyết Lạc.”
“Tình nhân của Khuyết Lạc . . . . . . Vậy tại sao anh ôm cô ấy về đây?”
Nhâm Chi Giới không trả lời ngay, giúp Lam Lăng đắp kín chăn xong, kéo Quan Vũ Điệp ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
“Nhâm Chi Giới. . . . . .”
“Khuyết Lạc là thiếu chủ của anh, anh thay hắn làm việc rất kỳ lạ sao?”
“Anh giúp anh ấy làm việc dĩ nhiên không lạ, nhưng không nên bao gồm cả việc chăm sóc người phụ nữ của anh ấy, hơn nữa cô ấy còn không có mặc quần áo. . . . . .” Quan Vũ Điệp càng nói càng nhỏ, nghĩ đến vừa nãy mình nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp kia, không khỏi đỏ mặt.
“Y phục của cô ấy bị Khuyết Lạc xé rách.” Mặt hắn không chút thay đổi nói, xem như là trả lời vấn đề của nàng.
“A? Xé rách. . . . . .” Mặt của cô bởi vì những lời mập mờ của Nhâm Chi Giới càng trở nên hồng hơn, quả thực sắp nói không ra lời, “Em cũng là thục nữ, làm sao anh có thể nói với em những lời khó nghe như vậy ?”
Nhâm Chi Giới lạnh lùng phiết môi, “Là em muốn hỏi.”
“Nhưng . . . . . .”
“Em tới Newyork có chuyện?”
“Em tới. . . . . . thăm anh.” Vừa nói, đầu cô cúi thật thấp.
“Anh có cái gì tốt để thăm? Không nhiều hơn người khác một con mắt, cũng không có nhiều lỗ mũi hơn người khác.” Nhâm Chi Giới hai tay ôm trước ngực, rất có kiên nhẫn đáp lời của cô.
“Anh. . . . . . Làm sao anh có thể như vậy. . . . . . Em đặc biệt tới thăm anh, cho dù anh không cảm động, cũng không nên giễu cợt em.” Bị hắn chế nhạo, Quan Vũ Điệp cấp bách lại muốn rơi lệ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đỏ bừng.
“Em muốn khóc thì trở về Hongkong đi.”
Nghe vậy, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, đáng thương nhìn hắn, “Em. . . . . . Không khóc, anh không cần để ý tới em.”
“Anh có thể không để ý tới em sao?” Nhâm Chi Giới cười tự giễu, vẻ mặt cưng chiều nhìn Quan Vũ Điệp.
Cô bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng tiến lên kéo tay của hắn, “Em biết anh sẽ tốt với em.”
Nhâm Chi Giới không đẩy cô ra, bởi vì cô giống như con chim nhỏ đang rúc vào trong ngực hắn.