Chương 6
“Thật xin lỗi, đều là em không tốt, là lỗi của em. . . . . .” Quan Vũ Điệp ngồi bên cạnh Nhâm Chi Giới đang nằm khóc đến ầm ỉ, trên mặt tất cả đều là ân hận.
“Anh chỉ là bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, đừng khóc.” Nhâm Chi Giới đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể đang khóc run rẩy của nàng, đối với nàng, hắn mới cần xin lỗi , bởi vì hắn lừa gạt nàng, cũng lừa gạt chính mình.
Một người đàn ông ở thời điểm nguy cấp nhất nên cứu chính là nữ nhân của mình, mà không phải nữ nhân khác, về điểm này mà nói, hắn thật không xứng làm một người đàn ông.
“Nhưng là trên người anh tất cả đều là máu. . . . . .” Quan Vũ Điệp nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt , đáng thương nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nếu không phải là em đối với anh cáu kỉnh, anh cũng sẽ không bị thương, là lỗi của em, em biết, anh không cần an ủi em nữa.”
“Ai đúng ai sai đều không trọng yếu, quan trọng là anh vẫn còn sống , không phải sao?”
“Anh phạt em đi, muốn phạt thế nào đều được!” Nàng nắm lên tay của hắn đặt tại trên mặt, “Em để cho anh đánh, được không? Em chỉ muốn anh tha thứ cho em, không giận em, anh muốn đánh như thế nào em cũng chịu được, ngàn vạn đừng bảo em rời xa anh.”
Nhâm Chí Giới không nhịn được thở dài, lắc đầu, hắn đem mặt của nàng nâng lên, môi nàng còn màu son nhàn nhạt cùng những giọt lệ mà hôn, “Em cô gái ngốc này, anh nhìn giống như sẽ đánh nữ nhân sao?”
“Nhâm Chi Giới. . . . . .” Quan Vũ Điệp lo lắng không dứt nhìn hắn, chỉ sợ hắn trách nàng, không muốn nhìn thấy nàng.
Tâm tư của nàng toàn bộ viết ở trên mặt, Nhâm Chi Giới sao có thể không hiểu?
“Anh cũng vậy không có bảo em rời đi anh.” Hắn nói tiếp một câu, không biết là muốn cho nàng an tâm, hay là vì mình đã chết tâm.
Nàng rốt cục cũng mỉm cười, “Anh không trách em?”
“Anh vốn là không trách em, nha đầu ngốc.” Hắn muốn vuốt tóc của nàng, chợt nhớ tới cảm giác hôm đó vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của Lam Lăng , tay định ở giữa không trung một hồi lâu, không lâu liền rụt về lại.
“Lam Lăng nói anh là yêu em , em vốn là không quá tin tưởng, ” nàng đem mặt tựa vào lòng bàn tay Nhâm Chi Giới , cười đến ngọt ngào, “Nhưng em hiện tại đã tin.”
Lam Lăng nói hắn yêu Quan Vũ Điệp? Nhâm Chi Giới vẻ mặt thu lại, cảm thấy tâm giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm xuống.
“Anh thật yêu em đến tính mạng cũng có thể hy sinh? Chi Giới?”
Hắn im lặng, nàng giống như cũng không cần đợi hắn trả lời, hai người của mình đắm chìm trong suy nghĩ của bàn thân, suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, vậy mà, màn này đối với người khác trong mắt xem ra cũng là hạnh phúc , ít nhất ở trong mắt Lam Lăng là như thế.
Taycầm ở năm cửa nhẹ nhàng thu về, nàng cảm thấy trong phòng bệnh căn bản không có chổ cho nàng, xoay người, nàng trở về hướng mình đã đi đến, chỉ cảm thấy một lòng không ngừng bị nhấn chìm xuống, không biết nơi nào là điểm dừng cuối cùng.
Nàng vì hắn lưu lại, buông tha sự tự do trước mắt rốt cuộc là đúng hay sai? Sự lo lắng của nàng cùng tình yêu đối với hắn mà nói đều là dư thừa đi?
Xem ra hắn căn bản không cần nàng, có lẽ đúng như nàng đối với Quan Vũ Điệp nói, hắn ban đầu che chở nàng trước, chỉ là bởi vì nàng là tình nhân của Khuyết Lạc.
Lam Lăng cười khổ, giống như là người mất hồn đi trên đường phố Newyork, hồn nhiên không hay sau lưng có người đi theo nàng, đem nàng hết thảy nhìn ở đáy mắt.
“Ta tra được, những sát thủ kia là do tình nhân trước kia của ta phái tới , mục tiêu không phải là ta, mà là Lăng nhi.” Khuyết lạc híp mắt, như không có chuyện gì xảy ra đối với Nhâm Chi Giới nói.
“Phải không? Vậy thì tốt.”
“Cậu không lo lắng?” Khuyết Lạc rất có hứng thú liếc nhìn hắn, “Mặc dù chuyện đã hơn nửa tháng, đầu óc của ta vẫn còn rất thông suốt, cậu lúc ấy hết sức bảo vệ người không phải là ta, mà là nàng.”
“Cô ta là nữ nhân của thiếu chủ, tôi hết sức bảo vệ nàng là chỗ chức trách.”
“Cho nên, nếu như nàng không phải nữ nhân của ta, cậu cũng sẽ không liều chết cứu giúp sao?”
“Đó là dĩ nhiên.”
“Ồ! Cậu đối với ta thật là trung thành a!” Khuyết Lạc cười đi tới trước mặt Nham Chi Giới, bình tĩnh cùng hắn hai mắt nhìn nhau, “Đừng cho ta là người mù, cậu vì một nữ nhân mà phản bội ta, cậu nói, phải bị tội gì?”
“Tôi không có.”
“Cậu có. Cậu đối với nữ nhân của ta động tâm, chính là phản bội.”
“Thiếu chủ hiểu lầm Chi Giới .” Hắn tránh ánh mắt, không có ý định thảo luận cái đề tài này.
Khuyết Lạc ánh mắt lóe lóe, cười một tiếng, “Ta hiểu lầm cậu? Phải không?”
“Chi Giới đối với Lam tiểu thư tuyệt không an phận chi muốn.” ( không giữ đúng bổn phận )
“Kế tiếp cậu có phải hay định nói với ta, người cậu yêu là Tiểu Điệp Nhi?” Khuyết Lạc cười lạnh một tiếng, “Cậu nếu thật nói như vậy, Lăng nhi sẽ rất thương tâm, cô ấy vì cậu mà tiếp tục lưu lại làʍ t̠ìиɦ nhân của ta, không trở về Đài Loan vì chỉ sợ ta tổn thương cậu, nghe có hay không một chút xíu cảm động?”
Nghe vậy, Nhâm Chi Giới không hiểu nhìn hắn, vẻ mặt có chút hơi giao động.
“Ta nói, ta muốn đem cậu đuổi ra khỏi Khuyết gia.” Khuyết Lạc đắc ý tuyên cáo, thấy Nhâm Chi Giới đột nhiên thay đổi thần sắc, trong lòng của hắn càng thêm vui vẻ.
“Thiếu chủ?”
“Ta là thật tính toán làm như vậy. Nhâm Chi Giới, Khuyết gia không cần hai người thừa kế, cũng sẽ không có hai người thừa kế, cậu nên hiểu, không phải sao?”
“Chi Giới chưa từng có ý nghĩ muốn cùng Thiếu chủ tranh vị .”
“Vậy cậu ở lại Khuyết gia là vì cái gì? Báo đáp cha ta nắm đó đã thu dưỡng cậu? Quỷ mới tin cậu như vậy cao thượng! cái này có thể đối phó được với cha ta nhưng ta thì không có ngu ngốc như vậy!”
“Thiếu chủ. . . . . .” Nhâm Chi Giới hơi nhíu nâng lông mày, đối với những lời lên án như vậy cảm thấy khó chịu, “Chi Giới thật không có bất kỳ không an phận nào.”
Hắn đã đáp ứng Khuyết Văn cả đời ở Khuyết gia báo ân, tận lực phụ tá Khuyết Lạc quản lý cả xí nghiệp Khuyết thị, bởi vì mạng hắn là do Khuyết Văn nhặt về, Khuyết gia là ân tình của hắn coi như dùng cả đời của mình để báo đáp cũng không quá đáng, chưa từng nghĩ tới đòi hỏi Khuyết gia đ một phần một chút nào gia tài.
Hắn thật không nghĩ tới Khuyết Lạc đối với hắn có hiểu lầm sâu như vậy , cho là hắn lưu lại xí nghiệp Khuyết thị là bởi vì nghĩ tại Khuyết Văn sau khi chết chia được một chén súp! (ta giữ nguyên bản conver nhá, hihi. Nghĩa của nó chắc mọi người hiểu)
“Vậy thì rời đi Khuyết gia, rời đi Khuyết thị, chứng minh cho ta xem a!”
“Tôi không thể.”
“Không thể hay là không muốn?” Khuyết Lạc đùa cợt cười, “Khuyết thị dù sao cũng là khối bánh quá lớn , cậu không buông tay được cũng là chuyện đương nhiên, bất quá, lần này cậu đã không có lựa chọn nào khác .”
“Thiếu chủ. . . . . .”
“Cậu hôm nay có thể vì một nữ nhân mà phản bội ta, ngày mai cũng có thể vì lợi ích lớn hơn nữa mà phản bội Khuyết gia, Khuyết gia chúng ta cũng không muốn dưỡng hổ vi hoạn ( có thể hiểu như câu ‘ nuôi ong tay áo’), nên cậu nhất định đi.”
“Tôi không thể, trừ phi lão gia chính miệng muốn tôi rời đi, nếu không tôi sẽ không đi.” Nhâm Chi Giới nói rõ ràng, đối với Khuyết Lạc vẻ mặt không thay đổi.
Khuyết Lạc cũng không phải là lần đầu tiên đuổi hắn đi, kể từ khi trở lại tiếp nhận xí nghiệp Khuyết thị thì không bao lâu vẫn làm như vậy, nếu không phải là hắn làm cho người ta không thể bắt được điểm yếu, thì căn bản đã hông có thể đợi đến hiện tại.
Chẳng qua là, hắn vẫn cho là Khuyết Lạc thích lấy trêu đùa hắn làm thú vui, cũng không phải là thật lòng muốn đuổi đi hắn, chẳng lẽ là mình phán đoán sai, Khuyết Lạc vẫn coi hắn như tử địch (kẻ thù không đội trời chung), hết thảy sợ hắn chiếm lấy Khuyết gia? Nghĩ đến mình bị người khinh thị như vậy, Nhâm Chi Giới cho dù có bao nhiêu nhẫn nhịn cũng cảm thấy bực mình không dứt.
Người khác nghĩ thế nào hắn bất kể, nhưng nếu như Khuyết Văn cùng Khuyết Lạc nhìn hắn như thế này, hắn cần gì phải lưu lại tự rước lấy nhục đây? Rời đi Khuyết gia, hắn cũng không phải là sống không nổi, nếu không phải vì báo ân, nếu không phải chính mình miệng đáp ứng Khuyết Văn muốn cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp, hắn căn bản không thiếu khuyết thị bất kỳ thứ gì.
“Phải không? Xem ra tin đồn bên ngoài cậu căn bản không đặt Thiếu chủ ta đây ở trong mắt là một chút cũng không sai.” Khuyết Lạc hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi.
“Chi Giới ở lại bên cạnh Thiếu chủ là vì bảo vệ Thiếu chủ, phụ tá Thiếu chủ, đây là việc Chi Giới chỉ có thể làm cho Khuyết gia, xin Thiếu chủ không nên làm khó Chi Giới, Chi Giới có thể tuyên thệ, đối với Khuyết thị hết thảy tuyệt không có một điểm ham danh lợi. Tôi hiện tại liền nhìn trời thề ——”
“Không cần.” Khuyết Lạc lười biếng cắt đứt hắn. Nếu là Nhâm Chi Giới thật lập được cái loại thề đó rồi? Hắn nửa đời sau không phải phải mệt mỏi giống như con chó một dạng?
“Thiếu chủ!”
“Sát thủ còn chưa bắt được, Lăng nhi trước hết giao cho cậu, ta muốn trở về Hongkong một chuyến.”
Bất thình lình ra lệnh làm cho Nhâm Chi Giới trầm mặc hồi lâu, biết rõ Khuyết Lạc là cố ý đem Lam Lăng giao cho hắn, muốn hắn đi vào cái bẫy mĩ nhân kế, nhưng hắn không còn cách nào cự tuyệt, không phải sao? Bất kể Khuyết Lạc nói gì, trừ việc muốn hắn rời đi Khuyết gia thì việc gì hắn cũng sẽ làm theo.
“Thế nào? Có vấn đề?” Khuyết lạc hồi mâu nhìn hắn.
“Không có.”
“Vậy thì tốt, ta hi vọng ta từ Hongkong sau khi trở về, Lăng nhi trên người một cộng lông măng cũng không bị tổn thương, cậu có thể bảo đảm đi?”
“Tôi bảo đảm Lam tiểu thư có thể không bị thương chút nào.”
“Không những bên ngoài không bị thương, mà ngay cả lòng của cô ấy, cậu cũng phải giữ lại cho ta, hiểu không? Ta nhưng không thích ân ái cùng nữ nhân của mình, thế nhưng trong lòng nàng lại nghĩ tới nam nhân khác, vậy thì thật là quá không cho ta mặt mũi.” Nói xong, Khuyết Lạc cũng không quay đầu lại rời đi.
Nụ cười lạnh lùng trên khuôn mắt hắn cứ vờn ở trước mặt Nhâm Chi Giới mãi không đi, lời của hắn cũng cơ hồ mọc rể tại trong lòng Nhâm Chi Giới.
Chương 6.2
Cánh cửa bị gõ mấy cái, Lam Lăng có chút hốt hoảng trừng mắt nhìn cửa phòng, tiếng gõ bên ngoài khiến nàng cực độ bất an, Khuyết Lạc sau sự kiện thương tích kia liền không có trở lại tìm nàng, Nhâm Chi Giới ở trong bệnh viện càng không thể nào, vì vậy, nàng đã sống thanh tịnh như vậy trôi qua nửa tháng…
“Tôi biết cô đã tỉnh rồi, mở cửa.”
Là Nhâm Chi Giới? Hắn xuất viện? Hắn không sao?
Lam Lăng nghe tiếng cơ hồ muốn đi ra ngoài, nhưng lý trí lập tức đánh bại tình cảm, nàng cố ý đợi vẻ mặt kích động cùng vui sướиɠ trên khuôn mặt bình phục trở lại mới đi ra mở cửa.
“Thay y phục cùng tôi đến công ty.” Nhâm Chi Giới nhìn nàng một cái, đối với việc mình tại bên ngoài cửa đợi lâu cũng không nói một câu, xoay người muốn xuống lầu.
“Đi công ty? Tại sao?”
“Khuyết Lạc trở về Hongkong, bắt đầu từ hôm nay cô nhất định hai bốn trên hai bốn đi theo bên cạnh tôi.” Hắn đưa lưng về phía nàng nhàn nhạt nói.
“Tại sao?”
“Cô đang gặp nguy hiểm, tôi phải bảo vệ cô.”
“Bởi vì tôi là tình nhân của Khuyết Lạc, cho nên anh nhất định hai mươi bốn giờ bảo vệ tôi?”
“Đúng là như thế, còn có vấn đề sao?”
“Tôi không đi.”
“Cô nếu như kiên trì, tôi sẽ tự mình khiêng cô đi.”
“Anh dám?”
“Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, thờ ơ có dám hay không.” Nhâm Chi Giới quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, “Cô chỉ có thời gian năm phút đồng hồ thay quần áo, hi vọng cô chuẩn bị kịp.”
“Tôi nói không đi là không đi, ai cũng không cách nào miễn cưỡng tôi.” Thương thế ở tâm của nàng, hắn cũng không nhìn thấy sao? Nửa tháng không thấy, hắn không quan tâm nàng sao? Nàng vì hắn khóc đến hai con mắt cũng sưng đỏ, nàng vì mình không có dũng khí vào bệnh viện nhìn hắn mà khó chịu, hắn nhưng căn bản không quan tâm.
“Tôi nghe nói là bản thân cô nguyện lưu lại, hiện tại cần gì phải cùng tôi cáu kỉnh?” Đảm Chi Giới mặt lạnh lùng, mang ánh mắt ý vị chỉ trích nhìn nàng.
“Anh nghe nói? Vậy anh đều đã nghe nói tôi là bởi vì sao lưu lại!”
“Không phải là bởi vì không bỏ được vinh hoa phú quý Khuyết gia? Còn có cái gì?”
“Anh . . . . . Khuyết Lạc là như thế này nói cho anh, nói tôi ham vinh hoa phú quý?” Lam Lăng giận đến hàm răng run lên, nghĩ hắn như vậy khi dễ mình mà đau lòng.
“Bất kể là cái gì, kia đều không liên qua đến tôi, trách nhiệm của tôi là bảo vệ cô.” Vì để cho hắn hảo hảo bảo vệ nàng, Khuyết Lạc còn cố ý kéo Vũ Điệp mang về Hongkong .
“Tôi là vì anh lưu lại . . . . . .”
Nhâm Chi Giới chợt cắt đứt lời của nàng, “Nên vì hành vi của mình mà muốn nói láo thì có rất nhiều phương thức, không cần đem tôi kéo xuống nước.”
“Anh sớm biết , cũng không tin tôi? Vậy thì anh sợ chết, sợ Khuyết Lạc đem tội danh dụ dỗ nữ nhân của hắn đặt lên trên người, sau đó đem anh đuổi ra Khuyết thị? anh cứ như vậy quan tâm Khuyết thị, cung như vậy quan tâm nó mang cho anh danh lợi địa vị, cho nên thà làm kẻ hèn nhát, cũng không nguyện ý thừa nhận anh yêu tôi?”
Lam lăng mỗi nói một chữ, tâm Nhâm Chi Giới liền giống bị người dùng kim châm đâm xuống.
Đúng, hắn là hèn nhát, không dám thừa nhận cũng không có thể thừa nhận mình đối với nàng động tâm! Nàng nói cũng không có sai, nếu thật so sánh, hắn so với nàng càng hận chính mình hơn, chỉ là không có người sẽ hiểu.
“Không cần tự mình đa tình, Lam tiểu thư, cô đã là người của Khuyết Lạc, nên an phận làm nữ nhân bên cạnh anh ta, nếu không, ban đầu nên để cho anh ta đưa cô rời đi, trở lại Đài Loan đi.”
“Nếu như tôi còn có cơ hội lựa chọn, tôi sẽ !” Nàng kích động đối với hắn gầm thét, lệ rơi xuống, giống như trân châu rơi lả tả , “Tôi là đầu óc cháy hỏng mới có thể vì loại người không có tâm như anh lưu lại! Tôi thật là hối hận vô cùng!”
“Mau thay quần áo, tôi ở dưới lầu chờ cô.” Nhâm Chi Giới hờ hững .
Nàng oán, hận, tâm thương thế của nàng, nổi thống khổ của nàng. . . . . . Tất cả đều không liên quan chuyện của hắn, hắn không muốn trông nom, cũng không xen vào.
“Nhâm Chi Giới! Anh rõ ràng yêu tôi cũng không dám thừa nhận, anh là hèn nhát!” Lam Lăng đuổi theo đi ra hướng về phía bóng lưng của hắn rống giận, tâm tình kích động đến thiếu chút nữa ngất xỉu, nếu không phải là nàng chống đỡ lan can thang lầu, nhất định sẽ cứ như vậy rớt xuống lâu.
Vì mới bình phục đột nhiên tức giận làm cho khó chịu, nàng phủ ở ngực, chậm rãi ngồi dưới đất thở không được, mặc cho nước mắt chảy xuống mặt.
Hắn cứ như vậy cũng không quay đầu lại đi xuống lâu rồi? nam nhân đáng chết! Nàng vì hắn chảy nhiều lệ như vậy, hắn lại tuyệt không động dung! ( mặt không thay đổi)
Hình ảnh trong bệnh viện hắn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn Quan Vũ điệp lại bắt đầu ở trong đầu nàng chiếu phim, hắn đối với Quan Vũ điệp ôn nhu trìu mến như vậy, lại đối với nàng lãnh mạc vô tình. . . . . .
Nàng cho là hắn là yêu nàng, nàng thật nghĩ như vậy, nếu không, nàng cần gì vì hắn lưu lại? Nàng cần gì quan tâm hắn sống hay chết?
Nhưng là, đều do nàng đa tình.
Coi như hắn không thương nàng, nàng vẫn còn thật sâu yêu hắn. . . . . .
Cước bộ xuống lầu xoay trở về, Nhâm Chi Giới nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, thấy nàng nhắm con ngươi thở dốc, thống khổ cau mày, tim của hắn bị bóp chặt, cuối cùng vẫn khắc chế không được đối với nàng quan tâm, khom người đem nàng ôm lấy.
“Thả tôi xuống.” Nàng suy yếu giãy giụa, không cần mở mắt cũng biết là hắn, bởi vì bắt đầu từ ngày đó khi hắn ôm qua nàng thì hơi thở của hắn đã lưu mãi trong đầu nàng.
“Cô nóng rần lên rồi.” Đυ.ng phải da thịt của nàng, mới biết nàng thân thể nóng bỏng gay gắt, Nhâm Chi Giới nhíu nhíu mày, theo bản năng đem nàng ôm chặt hơn.
“Tôi là phát sốt, không phải là nóng rần lên.” Nàng cười lạnh một tiếng, lại đột nhiên đang lúc cảm thấy khó thở , thở gấp càng lợi hại hơn.
“Kiên nhẫn một chút, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện.” Cúi đầu nhìn thấy nàng trên dung nhan tái nhợt đầy nước mắt, khiến cho hắn cơ hồ không nhịn được muốn thay nàng hôn lên.
Ôm nàng, Nhâm Chi Giới cước bộ thật nhanh hướng nhà để xe đi, đem nàng ngồi lên ghế phụ bên cạnh, khởi động xe liền thẳng hướng bệnh viện gần đây.
Nàng đến tột cùng bị bệnh bao lâu? Tại sao Khuyết Lạc không nói cho hắn biết? Chẳng lẽ căn bản không có người phát hiện nàng bị bệnh sao? Khuyết Lạc mặc dù không đến nổi đối với nữ nhân ôn nhu chăm sóc, nhưng tuyệt đối sẽ không bàng quan trước nữ nhân ngã bệnh mà không nghe thấy không hỏi, hắn đến tột cùng đang làm cái gì?
Đáng chết! Nếu như mới vừa rồi hắn không trở lại nhìn nàng. . . . . . Nghĩ đến bản thân khinh thường cùng sơ suất, hắn liền không nhịn được tức giận.
Tức giận cùng lo lắng để làm cho Nhâm Chi Giới nắm tay lái càng chặt, hắn không ngừng dùng ánh mắt qua tâm quan sát tình huống của nàng, nàng cũng mở to mắt nhìn hắn, muốn xem rõ tim của hắn như thế nào.
“Anh thật không thương tôi?” trong không gian yên lặng , Lam Lăng con ngươi thật chặt khóa trên đường cong gò má kiên cường của hắn, thở hào hển cùng nồng nặc chờ đợi.
Vấn đề đột nhiên xuất hiện như vậy khiến cho Nhâm Chi Giới kinh ngạc, không khỏi ở trong lòng thở dài, “Cô ngã bệnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không cần nói.”
“Không, tôi muốn nghe anh nói lời nói thật.”
“Nghe xong có phải hay không mà có thể ngoan ngoãn?”
“Chỉ cần anh nói thật.” Nàng trong mắt chói lọi sáng còn mang theo lệ, một cái chớp mắt cũng không nhìn hắn.
Hắn không mở mắt, không muốn đối mặt nàng cặp kia đen trắng rõ ràng, con ngươi dám yêu dám hận , cặp mắt kia sẽ làm hắn không tự chủ rơi vào đó.
“Tôi thật không thương cô.”
“Anh nói láo! Tôi biết anh nói láo!” Lam Lăng kích động nhào tới trước, bất kể hắn đang lái xe, thân thể của nàng dính sát vào hắn, hai tay vòng ở cổ của hắn, “Tôi nhưng tự lấy chứng minh anh là yêu tôi , tôi phải chứng minh, phải. . . . . .” Nàng môi đỏ mọng ấm áp bỗng chốc đυ.ng lên cánh môi lạnh như băng của hắn .
Đối mặt nàng liên tiếp đột nhiên xuất hiện cử động, Nhâm Chi Giới ứng phó không kịp, tay một trượt, xe vọt ra khỏi đường xe, đυ.ng vào bên cạnh hàng rào, thật may là giây phút chỉ mành treo chuông ( nguy hiểm nhất ) ế hắn khống chế được tay lái né tránh gọn gàng, mới không rớt xuống sơn cốc, kinh hãi cứu về hai cái mạng.
“Cô không muốn sống nữa!” Hắn kéo lấy tóc của nàng đem mặt của nàng nâng lên, tức giận xoay mình lửa bốc lên.
Lam Lăng cũng bị hù, nhưng mới vừa một khắc kia nàng tuyệt không sợ, bởi vì hắn cặp cánh tay kia mạnh mà có lực ôm chặt lấy nàng, tựa như hơn nửa tháng trước hắn ở bãi đậu xe dùng thân thể bảo vệ nàng như vậy, cho nàng cảm giác trước nay chưa có dựa vào an toàn.
“Chỉ cần là ở chung một chỗ với anh, cho dù chết tôi cũng vậy không quan tâm.”
“Cô quả thực quá ngu xuẩn! Muốn chơi mệnh ( đùa với mạng) cũng không nên kéo tôi cùng chơi đùa với cô, tôi không có nghĩa vụ cùng cô chết chung, cô tốt nhất nên rõ ràng!” Nhâm Chi Giới vì lời của nàng động lòng, nhưng tức giận cùng nhiều, như thế nào dễ dàng như thế liền có thể bình phục?
Nếu là mới vừa nàng thật chết ở trong ngực hắn mà lưu lại một mình hắn, vậy hắn nên như thế nào sống?
“Đến bây giờ anh còn phải diễn trò cho tôi xem?” Lam Lăng thống khổ cười, “Tôi thật muốn cứ như vậy chết đi coi như xong rồi, tôi chết, anh có phải hay không sẽ nói với tôi lời nói thật rồi?”
“Tôi đối với cô không lời nào để nói.” Hắn đem thân thể mềm mại hung hăng đẩy ra, gấp đến độ giống như là muốn hất ra một củ khoai lang. ( ách! Sao lại là khoai lang nhỉ? ~.~)
Không ngờ, Lam Lăng thân thể bởi vì hành động của hắn mà đυ.ng vào kính chắn gió, vốn là bởi vì đυ.ng vào hàng rào mà cửa kinh bể thành từng mảnh vỡ vụn, cái trán của nàng bị đập xuống tạo một vết thương, chảy ra màu máu đỏ tươi .
“A!” Nàng đau kêu thành tiếng, theo bản năng đưa tay hướng cái trán sờ lấy, huyết dịch (máu )ấm áp dính vào tay tuyết trắng, cũng cả kinh Nhâm Chi Giới một thân mồ hôi lạnh. ( do ánh đó! * cầm dép * * chọi Chi Giới tới tấp*)
Hắn chợt bắt được tay của nàng không để cho nàng lại đυ.ng vào vết thương, lấy ra khăn tay che cái trán máu chảy không ngừng , hối hận như thủy triều vọt tới cơ hồ che mất hắn.
“Tôi sẽ không trách anh, anh không cần lộ ra vẻ mặt khủng bố như vậy làm tôi sợ, được không?” Lam Lăng đưa tay trắng noãn nhẹ nhàng lau khuôn mặt cứng ngắc của hắn, yếu ớt mà cười cười.
“Cô nếu sợ chết dễ dàng như vậy, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế .” Nhâm Chi Giới bắt được tay của nàng đặt lên khăn tay, “Đè nén vết thương, tôi đi ra ngoài đón xe.”
“Gọi xe cứu thương không phải là tương đối mau, tôi đây cả đời còn không có ngồi qua xe cứu thương đây.”
Nói tới nói lui, Lam Lăng vẫn là nghe lời đè nén vết thương để cho hắn đi ra ngoài đón xe, ý thức lại càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng ngất đi.
“Xảy ra tai nạn xe cộ?”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
“Lúc nào thì chuyện phát sinh?”
” ở 20′ trước, trên đường đến bệnh viện .”
“Đi bệnh viện? Hiện tại? Tình huống thế nào? Bọn họ cũng không có chuyện đi?”
“Lam tiểu thư vào phòng cứu cấp, Nhâm thiếu gia thì ở bên ngoài chờ đợi, bộ dáng rất lo lắng. Bác sĩ còn chưa có đi ra, tình huống còn không quá rõ ràng.”
” Hỏi rỏ ràng sau đó gọi điện thoại cho ta.”
“Thuộc hạ hiểu, xin thiếu gia yên tâm.”
“Cứ như vậy, ta cúp máy .” Khuyết Lạc để điện thoại xuống, trầm tư thật lâu không lên tiếng.
“Đã xảy ra chuyện?” Âu Tịch Á từ trên bàn làm việc ngẩng đầu lên, đối với bạn tốt dị thường tim đập mạnh và loạn nhịp hết sức quan tâm.
“Nhâm Chi Giới bọn họ bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“Hắn kỹ thuật lái xe không phải là có thể so với tay đua xe, xảy ra tai nạn xe cộ?” Âu Tịch Á cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nheo lại mắt xinh đẹp.
“Trời mới biết bọn họ ở trong xe làm cái gì?” Khuyết Lạc đùa cợt hếch lên môi.