Chương 2: Không định chào hỏi nhau một chút sao?

"Không biết! Vả lại...anh nói xem, thế nào là không lành mạnh?"

Hai người mặt đối mặt, ánh mắt nhìn nhau bắn lửa tứ tung. Tưởng Tuyết Hy nheo mắt, không phải là nhìn ngắm người đàn ông, mà là...

"Aiya..."

Thái Từ Nghiêm nhìn xuống, nhận ra mình đã siết chặt cổ tay cô đến đỏ ửng, vội vã buông ra.

"Tôi cho cô thời gian suy nghĩ, ngày mai chúng ta tiếp tục đàm phán."

Thái Từ Nghiêm sửa lại tay áo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sượt qua cô, đánh động với trợ lý Quách rồi rời đi.

Tưởng Tuyết Hy ngoáy tai, tâm tình bực bội.

"Đàm phán cái rắm ấy!"

Ngô Hàm bên cạnh nãy giờ mới chịu lên tiếng, còn chu đáo đưa cô ly rượu để hạ hỏa.

"Chị Tưởng, uống cho bớt nóng!"

Tưởng Tuyết Hy nhìn dáng vẻ lờ khờ của cậu ta, khẽ hất cằm về phía bàn.

"Rượu này tôi không thích. Đưa nước lọc đây!"

"À...vâng..." Ngô Hàm lại vội vã rót cho cô ly nước lọc, cậu ta đứng nép sang một bên, gãi gãi đầu.

"Chị Tưởng, quán bar của chúng ta...phải đóng cửa thật à?"

Tưởng Tuyết Hy bị câu nói đó suýt làm cho sặc nước, cô không nể tình búng vào trán cậu ta một cái.

"Chúng ta làm ăn đàng hoàng, sao phải đóng cửa?"

"Nhưng mà..." tháng này cậu còn chưa có tiền lương nữa...

"Không nhưng nhị gì hết, yên tâm làm việc của cậu đi, tôi qua chỗ Tiểu Vãn đã."

Cô đưa cho cậu ta ly nước vừa uống rồi tiêu sái rời đi.

.........

Khuôn viên căn biệt thự rộng lớn mà im ắng, chỉ có vài bảo vệ là đi tuần tra nghiêm ngặt. Đôi mắt linh động của cô gái lướt qua một lượt, cuối cùng chọn bệ hoa gần đó làm điểm tiếp đất.

Hà Tiểu Vãn vừa dưỡng da xong, lau tóc đi từ phòng tắm ra, đột nhiên bị một lực đạo ôm mạnh phía sau. Cô giật mình, muốn hét lên nhưng lại bị bịt miệng.

"Ngoan nào, anh đến ngủ với bé đây!"

"Tưởng Tuyết Hy! Cậu có tin mình kêu bảo vệ tống cậu ra khỏi đây không?" Hà Tiểu Vãn bực bội đi về giường, lại ném cho Tưởng Tuyết Hy cái khăn bông. Ý muốn nhờ lau tóc hộ.

Tưởng Tuyết Hy chụp lấy, cười lưu manh sau đó lại từ tốn giúp Hà Tiểu Vãn lau khô tóc.



"Vãn Vãn, cậu không nỡ mà..."

"Sao trông chẳng giống con gái thế? Mà hôm nay cậu lại trèo tường à?"

"Ừ, đám bảo vệ nhà cậu như thiếu cơm ấy, còn không bằng đám lưu manh mình từng gặp ngoài phố nữa."

Chờ mái tóc uốn nhẹ khô được phân nửa, Tưởng Tuyết Hy mới ném khăn bông đi ngồi đối diện Hà Tiểu Vãn.

"Tiểu Vãn, ngày mai mình sẽ về Tưởng gia..."

Ánh mắt Hà Tiểu Vãn hơi biến đổi, cô quan sát Tưởng Tuyết Hy một lúc lâu, cuối cùng không đành lòng mà nói.

"Hy Hy, cậu không cần gượng ép về đó, chỗ này vẫn luôn chào đón cậu...Đừng tự mình làm khó mình..."

Tưởng Tuyết Hy cười xòa, tự nhiên lấy một váy ngủ từ tủ quần áo của Hà Tiểu Vãn.

"Mình đâu ngu ngốc mà về đó để hai mẹ con nhà kia hành hạ mình chứ? Dẫu sao mình cũng là con gái lớn nhà họ Tưởng, về đó là chuyện sớm muộn thôi..."

Hà Tiểu Vãn ngẫm một hồi, cho rằng lời nói của cô cũng có lý, cơ mặt phần nào cũng được nới lỏng.

"Vậy được, nhưng mà...cậu có cần mình giúp gì không?"

Tưởng Tuyết Hy đứng ở cửa nhà tắm, cười vui vẻ.

"Cho mình đi nhờ xe của cậu là được rồi."

.........

Chiếc Maybach đen tuyền nhanh chóng đậu trước cổng biệt thự Tưởng gia.

"Cửa không mở à?" Hà Tiểu Vãn dừng máy, rướn người để nhìn về phía trước.

"Bấm còi đi!" Tưởng Tuyết Hy vẫn chưa tháo bịt mắt, thoải mái dựa lưng vào thành ghế nghỉ ngơi.

Bíp...Bíp...

"Gì vậy? Khách sao?"

"Chiếc xe này trông lạ mắt quá, nhưng mà...bà chủ đã dặn mấy ngày nay không được tiếp khách...chúng ta làm sao có thể tùy tiện mở cổng được?"

Đám người làm đang quét dọn trước sân, lo lắng không biết phải làm thế nào.

Bíp...Bíp...

Đám người làm giật mình, tiếng còi xe quá lớn khiến họ phải dùng hai tay bịt tai lại, siêu xe trước cổng còn chưa có ý định rời đi, khiến họ càng thêm lúng túng.

"Cái gì mà ồn ào vậy hả?" Từ trên cửa sổ tầng hai vọng xuống giọng nói của phụ nữ, rõ ràng là đang rất bực bội.



"Cô chủ, thật xin lỗi...Chúng tôi sẽ đi giải quyết ngay..."

Tưởng Vân cau mày kéo rèm, còn có ý định về giường ngủ tiếp.

Đám người làm không dám chậm trễ, nếu họ mà không mở cổng, cái xe kia chưa chắc đã chịu rời đi.

Hà Tiểu Vãn quay sang nhìn Tưởng Tuyết Hy, khẽ cười.

"Hy Hy à, chiêu này hữu dụng nha~"

Tưởng Tuyết Hy vẫn bất động, ung dung lắc lư cổ chân.

"Là còi xe của cậu đủ uy lực."

Hà Tiểu Vãn đánh lái vào sân lớn của biệt thự khiến bảo vệ sợ hãi lạch bạch chạy ra.

Tưởng Tuyết Hy cảm nhận xe đã dừng, lúc này mới chậm rãi tháo bịt mắt, đẩy cửa bước xuống xe.

"Cô...cô chủ?" Bảo vệ còn định ngăn Tưởng Tuyết Hy, nhưng ngay khi nhìn thấy cô liền nhận ra, cúi đầu chào hỏi.

Tưởng Vân đứng ở cửa sổ lặng thinh, không dám tin vào sự xuất hiện của Tưởng Tuyết Hy ở đây.

Cô ta...không phải ở nước ngoài sao? Sao đột nhiên lại quay về rồi?

Tưởng Vân hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, còn không màng đầu tóc bù xù trên người vẫn là bộ váy ngủ dài chấm đất.

"Mẹ...mẹ..."

Sầm Loan đang thưởng trà ở phòng khách, nghe tiếng con gái gọi thất thanh liền nhanh chóng quay ra, đến khi trông thấy bộ dáng như ma đuổi của Tưởng Vân liền cau mày tức giận.

"Tiểu Vân, chú ý hình tượng một chút."

Tưởng Vân chỉ đành vuốt vuốt lại tóc, cầm lấy tay mẹ mình lắp bắp nói.

"Mẹ...mẹ à...Tưởng Tuyết Hy cô ta về rồi, cô ta về thật rồi kìa..."

Sầm Loan mặt biến sắc, tinh thần cũng không còn bình tĩnh được nữa.

Khắc tinh của bọn họ...đã quay lại rồi sao?

"Mẹ...sao mẹ nói cô ta ở nước ngoài sẽ không quay về nữa? Cô ta đang ở ngoài đó...mẹ..."

"Yên lặng nào, cô ta về thì làm sao chứ? Còn con nữa...về phòng sửa soạn cho nghiêm chỉnh đi..."

Sầm Loan trấn tĩnh con gái, biệt thự Tưởng gia bây giờ chỉ có hai mẹ con họ, Tưởng Tuyết Hy một mình quay về thì làm được gì?

Tưởng Vân gật đầu như gà mổ thóc, chạy vội về phía cầu thang, nhưng chân vừa chạm bậc liền bị giọng nói quen thuộc kéo lại.

"Em gái, lâu ngày không gặp...không chào hỏi nhau một chút sao?"