Chương 63: Những người yêu nhau sẽ về bên nhau

Dĩ Tường không đi làm, chỉ nhốt mình ở nhà khiến Dĩ An phải hủy vé, lùi lại ngày trở về Pháp. Cô gọi cho Me’lanie nhờ bạn dành thời gian qua nhà để ý và giúp đỡ chị Hạ Anh hộ.

Dĩ An qua công ty giải quyết một số việc giúp anh khi nó đã chất thành núi. Huy Cường mang bản dự án khu đô thị mới vào đưa cho Dĩ An:

- Đại tiểu thư, cái này cần chữ kí của phó chủ tịch gấp.

Dĩ An thở dài:

- Được rồi, để em mang qua nhà cho anh ấy. Chắc phải đánh cho nhập viện mới tỉnh được đầu óc mất. Thôi anh làm việc đi.

Huy Cường vừa quay lưng thì Dĩ An gọi giật lại:

- Anh trai tôi vẫn cho người tìm chị Hạ Anh hả?

- Vâng ạ. Tôi đang không hiểu sao chị ấy biến mất như bong bóng xà phòng vậy?

Dĩ An hất tay cho Huy Cường đi ra “Tôi đã ra tay thì đố các anh tìm nổi.” Uể oải, cô đứng dậy đi gặp Dĩ Tường. Hôm nay mà anh không sốc lại tinh thần để làm việc cho cô về Pháp thì nhất định sẽ đánh cho tỉnh người ra.

Mở cửa vào nhà, mùi rượu và thuốc lá xông thẳng vào huyết quản khiến Dĩ An ho sặc sụa. Cô đi kéo rèm, mở hết cửa sổ cho gió lùa ra ngoài. Nhìn sàn nhà toàn chai rượu hết và tàn thuốc khiến Dĩ An nổi cáu.

- Mấy ngày nay anh soi gương chưa vậy? Trông có giống Chí Phèo nát rượu không? Có cần em rạch cho phát lên mặt để giống hắn không hả?

Dĩ Tường nhìn em gái bằng đôi mắt mệt mỏi, râu vài ngày không cạo, mặt mũi hốc hác, gầy sọp đi. Dĩ An đến ghế ngồi hít thở nhắc mình bình tĩnh, nhìn bộ dạng này còn thảm hơn hồi chị Hiểu Vi mất nên cô muốn đánh cho anh tỉnh khỏi cơn mê.

- Hồ sơ dự án mới cần chữ kí của anh đấy. Lên kí đi cho Huy Cường đến lấy.

- Em làm đi, anh trả lại chức vụ này cho em đấy. Làm hộ anh một năm để anh đi tìm Hạ Anh được không?

Máu nóng bắt đầu bốc lên đầu, Dĩ An lao đến nắm cổ áo anh.

- Anh có cần nhập viện tâm thần không hả?

Cô lôi anh đến trước gương, lần đầu tiên cô chửi thề anh mình:

- Nhìn anh đi…đồ khốn…đây là anh hả? Tập đoàn là trò đùa của anh sao? Anh như này chị ấy cũng không về đâu cơ mà.

Dĩ An lấy nước hất thẳng vào mặt anh:

- Hôm nay em sẽ giúp anh tỉnh lại. Anh phải sống cho tốt vào mà đợi chị ấy về. Thời gian này mọi thứ đều đang rối. Anh hãy cho chị ấy thời gian để bình tâm lại, để cái tiếng con giáp thứ mười ba chìm xuống thì sẽ xuất hiện. Anh yêu nhưng chẳng nghĩ cho chị ấy gì cả.

Dĩ Tường nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu:

- Tại sao cô ấy không nói với anh mà lại biến mất không tăm hơi vậy? Liệu có phải cô ấy không yêu anh không?

- Bây giờ tút lại cái bề ngoài của anh đi rồi em nói cho anh nghe chuyện này.

- Chuyện gì?

Dĩ An không nói gì, lôi Dĩ Tường vào nhà tắm giúp anh cạo râu rồi ném khăn tắm cho anh.

- Em cho anh mười lăm phút gột sạch mùi thuốc và rượu trên người rồi mới nói chuyện.

Dĩ Tường nhìn vẻ mặt bừng bừng tức giận của em gái thì vào làm theo. Dĩ An vào phòng đồ chọn cho anh quần kaki, áo len cao cổ và áo khoác dạ ném ra ngoài giường.

- Tắm xong mặc quần áo trên giường rồi xuống nhà đi với em đến một chỗ. Nhanh lên đừng để em lên xách cổ anh đi đấy.

Nhìn thấy Dĩ Tường đi xuống sau khi đã tút lại nhan sắc khiến cô mỉm cười hài lòng. Anh đòi lái xe nhưng cô không cho mà bắt ngồi ghế phụ. Sau khi đưa anh đi cắt tóc, cô lái xe về Hà Nội đưa anh ra nghĩa trang thăm mộ của Hiểu Vi.

- Tại sao lại đưa anh ra đây?

- Vào đi rồi biết, chuyện này liên quan đến chị ấy.

Dĩ An ném bó hoa trắng cho anh mang vào, hai anh em dọn dẹp xung quanh mới thắp hương lên mộ:

- Chị ấy có nụ cười thật đẹp, giống chị Hạ Anh đúng không?

Dĩ Tường giật mình nhìn lại, nhớ đến nụ cười của Hạ Anh thì cười buồn:

- Ừ, họ đều cười như có nắng vậy? Sao anh không phát hiện ra nhỉ?

- Có phải vì chị Hạ Anh có nụ cười giống chị Hiểu Vi mà anh yêu chị ấy không? Lần đầu gặp chị Hạ Anh thì em đã ngỡ ngàng trước nụ cười của hai người ấy.

Dĩ Tường lắc đầu:

- Không phải, anh yêu Hạ Anh vì đó là cô ấy. Sự dịu dàng, quan tâm chăm sóc của cô ấy dành cho anh đã khiến anh rung động. Chưa bao giờ anh so sánh cô ấy với Hiểu Vi cả.

Dĩ An không nói gì, cô quỳ xuống trước mộ Hiểu Vi nói như tâm sự:

- Chị à, có phải chị cũng rất vui khi anh trai em đã sống rất tốt phải không? Chị không buồn khi anh ấy yêu bạn của chị chứ?

Dĩ Tường ngạc nhiên nhìn Dĩ An, điều anh vừa nghe được chứng tỏ con bé đã biết tất cả. Dĩ Tường ngồi xuống:

- Ai nói với em chuyện này? Tại sao em lại biết Hiểu Vi và Hạ Anh là bạn của nhau chứ?

Bây giờ thì đến lượt Dĩ An ngạc nhiên:

- Anh cũng biết điều đó sao?

Dĩ Tường gật đầu, đưa tay chạm lên bức ảnh của người con gái trên bia mộ:

- Hiểu Vi…em sẽ không trách anh chứ? Sẽ chúc phúc cho bọn anh phải không? Anh yêu cô ấy thì em sẽ không buồn chứ?

Dĩ An vẫn ngồi đơ người hết nhìn anh trai lại nhìn người trong ảnh.

- Cái quái gì đang diễn ra thế này? Anh biết tại sao không nói với chị Hạ Anh hả?

Dĩ Tường quay ra nhìn em gái, ánh mắt lộ rõ vẻ ngờ vực. Nhưng Dĩ An đã nhanh chóng khẳng định:

- Chị Hạ Anh đã biết chị Hiểu Vi là người yêu cũ của anh rồi nhưng chị sợ anh đau lòng khi biết mối quan hệ giữa hai người họ nên mới giấu anh.

Dĩ Tường bám vai Dĩ An:

- Sao em không nói với anh chuyện này hả?

- Em mới biết khi anh nhờ đón chị ấy về Hà Nội thôi. Chị ấy đã ra đây khóc rất nhiều để nhận lỗi với chị Hiểu Vi.

Dĩ Tường ngồi phịch xuống đất, ôm đầu đau khổ:

- Tại sao em không nói với anh hả Hạ Anh? Anh yêu em là thật, dù em có là ai đi nữa. Chúng ta đều không có lỗi.

Dĩ An vỗ vai anh:

- Vậy là anh và chị ấy đều biết nhưng sợ nhau tổn thương nên không nói. Chị Hiểu Vi sẽ hiểu cho anh chị thôi. Dù sao bây giờ chị ấy cũng đến thế giới mới rồi, sẽ cầu chúc cho anh chị hạnh phúc.

Dĩ Tường ngước nhìn em bằng đôi mắt đã đỏ hoe:

- Em nghĩ thế sao? Cô ấy sẽ không trách bọn anh chứ?

- Không đâu, anh hãy sống thật tốt mà đợi chị Hạ Anh về. Chị ấy yêu anh nên chắc chắn sẽ quay về, anh hãy cho chị ấy thời gian để xoa dịu những vết thương lòng đi. Còn anh cũng cần thời gian cân bằng lại cuộc sống, sắp xếp lại tình cảm để đón chờ chị ấy vào cuộc sống của mình. Em tin những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về bên nhau thôi.