Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 29: Ruồi bọ không bâu không có đẻ trứng 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bắt đầu cô không khỏi khủng hoảng, tâm tình bất ổn, lo sợ cùng lo lắng. Đột nhiên từ hẻm nhỏ đó có một người xông tới, doạ Hướng Vãn giật mình, sắc trời có chút tối, đèn đường ở đây cũng không có sáng rõ, là một người đàn ông, bám chật cánh tay của mình, Hướng Vãn cẩn thận nhìn, kinh ngạc nói: “Tô Tín? Tại sao lại là anh?”

Tô Tín cũng không thể ngờ được là có thể gặp được Hướng Vãn ở chỗ này, trên cánh tay vẫn còn chảy máu, anh ta ôm cổ Hướng Vãn nói nhỏ vào tai: “Giúp tôi một chút.” Sau đó liền hôn lên môi cô, hai người dựa vào tường, hôn môi đầy kịch liệt. Không lâu sau, có mấy người đi đến gần bọn họ, nhìn bọn họ chằm chằm một lúc, rồi sau đó rời đi. Môi của Tô Tín hơi run rẩy, sau khi những người kia đi, anh ta liền ngã lên trên người Hướng Vãn, không còn hơi sức nói: “Cám ơn.”

Hướng Vãn có chút hết sức để đỡ anh ta: “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Anh bị thương? Không phải anh nói anh muốn đi ra nước ngoài sao? Sao lại trở về nhanh vậy? Những người kia là ai vậy? Tại sao lại muốn đuổi theo anh? Tô Tín, rốt cuộc anh là ai?”

Tô Tín nhếch môi cười, đèn đường mờ mờ, làm cho dáng vẻ anh ta rất đẹp mắt: “Bảo bối, chờ tôi trả lời cô rõ ràng, giải thích cho cô hiểu thì tôi cũng mất máu đến chết rồi. Có thể chuyển tôi sang chỗ khác nói chuyện được không?”

Lúc này Hướng Vãn mới nhớ tới việc cánh tay của anh ta vẫn còn đang chảy máu, đỡ anh ta đi từ từ: “Anh kiên trì một lát, tôi đưa anh đi bệnh viện.”

“Tìm một phòng trọ đi, bệnh viện không an toàn.”

Hướng Vãn nghe được thì hơi sửng sốt một chút, đây là đang đóng phim sao, làm sao lại có thể nguy hiểm thành như vậy được? Chần chờ một lát Hướng Vãn mới

hỏi: “Anh biết đi ra khỏi nơi này như thế nào không? Tôi bị lạc đường.”

Tô Tín đột nhiên cảm thấy mình nhờ vả không đúng người, lại đặt tính mạng của mình lên người Hướng Vãn, nhưng Hướng Vãn lại nói với mình là cô ấy lạc đường, quả thật như bị sét đánh. Người nói có khéo hay không, Hướng Vãn đỡ Tô Tín đi lung tung trên một con đường thì lại nhìn thấy đường lớn, vẻ mặt thân thiết kia, nếu không có Tô Tín ở đây thì Hướng Vãn sẽ đi lên hôn một cái. Đi không xa thì có một nhà trọ, rất không thu hút, Hướng Vãn không có phát hiện ra, mà người phát hiện là Tô Tín nên hai người mới đi đến. Cũng may là một nhà trọ nhỏ, cũng không phải hợp pháp, cho nên cũng không có chú ý vết thương bị đạn bắn của Tô Tín nên cũng cho họ thuê phòng, trước khi đi nói một câu: “Chớ làm dơ ga giường đó, tuy là ga giường không mới nhưng giá tiền cũng không rẻ đâu.”

Hướng Vãn còn không biết đó có ý gì thì thấy Tô Tín ở một bên cười nhẹ, lúc này cô mới phản ứng được, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tín một cái. Vào phòng Tô Tín gọi điện thoại xong thì liền nằm ở trên giường, mày nhíu chặt lại.

“Đau lắm hả?” Đột nhiên hỏi ngang một câu. Tô Tín lắc đầu một cái: “Rất thoải mái, một chút cũng không có đau, nếu không tôi cũng sẽ có thể cùng cô làm chuyện khác, cô muốn thử một chút không?”

“Đều đã bị như vậy rồi còn ba hoa, đáng đời bị trúng đạn!”

Tô Tín cười cười, vừa định đưa cánh tay lên thì động phải vết thương, đau đến nhe cả răng.

“Chớ có lộn xộn! Tô Tín rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bị thương?”

“Tôi không phải là người tốt, là một sắc lang, cho nên Hướng Vãn, cô phải cẩn thận một chút, coi chừng một ngày nào đó tôi sẽ ăn cô.” Hướng Vãn cắn một cái, Tô Tín cũng cắn một cái. Hướng Vãn nhìn anh ta chằm chằm, đến cùng là anh ta có phải đang bị thương hay không, nếu không làm sao lại có tinh thần như thế này, có hơi sức cùng cô cãi vã.

Vì áo somi màu trắng nên máu đã bắt đầu loang ra, lúc đầu nhỏ như bông cúc, đến bây giờ đã to như một bông sen đỏ tươi. Tô Tín dùng sức ấn vết thương, sắc mặt ngày càng tái nhợt, Hướng Vãn vẫn cùng anh ta cãi vã cuối cùng cũng nhìn thấy sắc mặt tái mét của anh ta, cũng không còn tâm tư nữa, giúp anh ta đè vết thương. Thời điểm có người gõ cửa làm Hướng Vãn bị doạ giật cả mình, nhất thời kích động nên lực tay hơi mạnh, bấm ở trên vết thương của Tô Tín một cái. Nhất thời Tô Tín mắng một tiếng: “Cô rất hận tôi phải không cho nên mới muốn mưu sát tôi như vậy?”

Mặc dù Hướng Vãn đầy bụng áy náy nhưng trong lời nói không hề khoan nhượng một chút nào: “Nếu tôi là hận anh thì đẽ ném anh ra không cần quan tâm làm gì, để cho những người đó đánh cho anh bầm dập luôn!”

Tô Tín cười yết ớt nói: “Sẽ không, cô sẽ không bỏ tôi lại.”

“Nha! Anh lấy tự tin ở đâu ra vậy? Nằm mơ đi!” Hướng Vãn vừa nói vừa đi ra cửa, vừa mới đi được một nửa thì quay lại hỏi anh ta: “Cửa này có thể mở không?”

Tô Tín gật đầu nói: “Là tôi tìm bác sĩ.”

Hướng Vãn nửa tin nửa ngờ đi ra mở cửa, người đến là một người đàn ôn trung tuổi, tóc ngắn ngủi, đeo mắt liếng gọng đen, trên cằm có chút râu ria, trong tay cầm một chiếc cặp màu đen, toàn thân một màu đen. Đây là đang đóng phim “Vô gian đạo” đi? Hướng Vãn càng cảm thấy đây là mình đang nằm mơ. Người đàn ông đi vòng qua Hướng Vãn, đi thẳng tới bên trong, nhíu nhíu mày nói: “Tín, cậu bị làm sao vậy?”

Tô Tín giương mắt nhìn ông ta, cười khổ một tiếng nói: “Chung Nhạc, nếu anh không tới thì tôi liền chết mất rồi. Nhanh lên một chút đi, tay của tôi đau muốn chết rồi!”

“Cho cậu đau chết luôn, tự mình hành động!” Âm thanh lạnh lùng của Chung Nhạc, nhưng trong đó có một tia quan tâm. Tô Tín liền cười hì hì nhìn anh ta: “Làm nhanh lên một chút đi.”

Chung Nhạc mở chiếc cặp ra, liếc nhìn người bên cạnh một chút, bên trong các công cụ cần đều có đầy đủ, xem ra thật là một bác sĩ. Cung Nhạc lấy một kim tiêm ra, bơm nước thuốc vào bên trong. Cái ống tiêm tinh tế, Hướng Vãn nhìn thấy mà lạnh hết cả người, cô sợ nhất là bị tiêm. Tô Tín giơ tay, ý bảo người đàn ông dừng lại, sau đó quay sang Hướng Vãn cười một cái: “Ngoan, xoay qua chỗ khác, đừng nhìn. Cũng che tai lại đi, nếu thực sợ thì đi ra ngoài đợi một lát đi.”

Hướng Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi tay cũng không ngừng vò quần áo. Kim tiêm ghim vào trong thịt, nhẹ nhàng đẩy, cánh tay Tô Tín bắt đầu tê dại, sau đó nguyên cả cánh tay anh ta liền hoàn toàn không có cảm giác. Xoạt xoạt, âm thanh cắt quần áo vang lên, tiếp theo là tiếng binh binh bang bang của những kim loại va vào nhau. Có lẽ do cảm giác ở trong lòng nên Hướng Vãn cảm thấy giống như mình nghe thấy tiếng cắt vào da thịt, cô bịt lấy lỗ tai, không nhịn được phát run lên. Ngay sau đó cạch một cái, Hướng Vãn biết đây là tiếng của viên đạn khi được lấy ra. Cô cho là như vậy đã xong rồi, lúc cô quay lại không ngờ lại nhìn thấy người đó đang cầm một chiếc kim may vá, khâu lên cánh tay của Tô Tín, Hướng Vãn nhìn thấy việc như vậy, thiếu chút nữa thì hôn mê. Tô Tín ngồi ở bên giường nhìn về phía này, thấy Hướng Vãn như vậy thì dùng sức một cánh tay kéo Hướng Vãn ngồi xuống, sau đó ôm cô vào ngực rồi cho mắt cô lại.

“Cô đã sợ mà lại còn nhìn.” Anh ta cười nhẹ ở bên tai của cô, hơi thở ấm áp thổi lên cổ của cô. Hướng Vãn có chút không biết phải làm sao, vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy Tô Tín rên lên một tiếng: “Chung Nhạc, anh nhẹ một chút cũng không được sao?”

Chung Nhạc lạnh lùng nói: “Nếu không phải cậu không đàng hoàng thì sao có thể trách tôi?”

Tô Tín đuối lý liền im lặng. Chung Nhạc bất lắc đầu, tiếp tục công việc trên tay. Tô Tín này quả thật không có bình thường, đều đã như vậy rồi mà còn không quên đùa bỡn người khác, cũng không nên trách Chung Nhạc để bụng việc anh ta làm. Bọn họ biết nhau năm năm rồi, mỗi lần Tô Tín bị thương hay bị bệnh đều do Chung Nhạc chữa trị cho anh ta, lần này Tô Tín về nước, Chung Nhạc cũng cùng trở về. Không ngờ việc này còn chưa vào đâu cả thì Tô Tín đã khai trương cho anh ta. Cánh tay này, nếu viên đạn đi sâu vào chút nữa thì Tô Tín sẽ là một người tàn phế.

“Tốt lắm, chỉ cần không vận động mạnh, rượu thuốc lá cũng dùng ít đi, còn có một điều đặc biệt cần chú ý, cay cũng không thể ăn.” Chung Nhạc nhìn dáng vẻ một chút cũng không lo lắng của Tô Tín thì thở dài: “Thôi nói một trăm lần thì cậu cũng không có làm được một lần! Chết thì lại tìm đến tôi!”

Tô Tín cười ha ha: “Chết thì làm sao tìm đến anh được? Báo mộng cho anh à?”

Chung Nhạc vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Vậy thì lúc muốn tìm chết thì đến tìm tôi! Thôi, tôi đi đây!”

Tô Tín khoát tay, cũng không có ra tiễn.

“Chờ một chút, nếu anh đi rồi thì anh ta như thế nào?” Hướng Vãn vội vàng gọi anh ta lại. Chung Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ này, sau đó nói: “Dĩ nhiên là cô chăm sóc anh ta rồi.”

Nói xong đầu cũng không quay lại mà đi. Hướng Vãn giận muốn giơ chân, vốn cho là bạn của Tô Tín tới thì cô có thể thành công trở về nhà của mình, không ngờ, lượn một vòng lại phải tự chăm sóc anh ta. Tô Tín kéo tay Hướng Vãn lại, giả bộ đau lòng nói: “Thế nào? Có phải cô không muốn chăm sóc tôi hay không? Vậy thì cô đi đi, để tôi ở một mình chỗ này tự sinh tự diệt, nếu tôi chết thì cô nhớ đến thăm mộ của tôi một chút là được. Không cần phải để ý đến tôi.”

Hướng Vãn nhìn qua anh ta nói một câu: “Được rồi, tôi chờ anh nói câu này lâu rồi, tôi đi, chính anh tự giải quyết cho tốt nha.”

Tô Tín dùng sức kéo tay cô lại, giọng gấp gáp nói: “Cô đi thật à?! Cô đi rồi thì tôi làm thế nào?”

Lời nó này giống như là Hướng Vãn thiếu anh ta cái gì đó, trên thực tế, hai người nhiều nhất cũng chỉ được coi là bạn bè bình thường.

“Thật ra thì cô cũng không có ý định mặc kệ tôi đúng không, cô không thể bỏ được tôi, tôi biết rất rõ mà.” Tô Tín tự tin nói. Hướng Vãn thật sự bội phục sự tưởng tượng của người đàn ông này, thật là phong phú nha!

“Có đói bụng không?” Hướng Vãn hỏi. Tô Tín phối hợp gật đầu một cái: “Đã đói bụng từ sớm rồi, cả ngày nay tôi không có ăn.”

“Ở chỗ này chờ tôi, tôi đi mua đồ ăn cho anh.”

“Tốt, tôi muốn ăn sủi cảo, ăn bánh nhân chay đó, còn có sushi nữa, món chính là bò bít tết đi, mốn điểm tâm là bánh ngọt của đầu bếp Pháp cũng được, tôi không thích rượu đỏ, rượu Brandy thì còn được.”

Hướng Vãn nghe xong muốn trợn mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Anh tới là để hưởng thụ sao, yêu cầu nhiều thứ như vậy! Tôi mua cái gì thì anh ăn cái đó, đừng có chọn ba lấy bốn!”

Hình như Tô Tín nhớ đến cái gì đó nên đột nhiên nói: “Thôi Hướng Vãn, cô đừng đi, lấy điện thoại gọi một bữa đi.”

Hướng Vãn kinh ngạc nói: “Thế nào, anh sợ tôi lừa anh sao?”



Không phải vậy, tôi sợ cô đi ra ngoài rồi thì không trở lại được, việc xác định phương hướng của cô tôi không dám khen tặng. Ngộ nhỡ cô đi không trở lại thì chẳng phải tôi chết đói ở chỗ này hay sao?”

Hướng Vãn nhìn anh ta chằm chằm, hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, làm sao có thể không tức giận được đây, đối với cô hoài nghi lớn như vậy, việc nhận biết phương hướng của cô kém như vậy hay sao? Tô Tín nằm ở trên giường cười cười với cô, lúc người đàn ông này cười lên thì thật là mê hoặc lẳиɠ ɭơ, anh ta có đôi mắt loại dài nhỏ và xếch, đôi môi mỏng, lúc cười thì trên mặt có thêm chút tà mị. Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh ta như một tên háo sắc, khi đó anh ta đừa bỡn nước mắt của cô, vừa mới bắt đầu thì trong mắt anh ta đầy vẻ khing thường giễu cợt rất dễ hiểu. Hướng Vãn đã quên mất là bắt đầu từ khi nào thì ánh mắt của anh ta nhìn cô hoàn toàn thay đổi, không còn phần khinh miệt kia nữa nhưng nhiều hơn là cái gì đó mà cô không biết. Đây là lần gặp thứ mấy? Lần thứ ba? Hình như là mới quen biết không lâu nha. Tốc độ đưa thức ăn cũng không có nhanh, Hướng Vãn nhìn thấy giá như thế kia thì biết tuyệt đối đó là đồ ăn cao cấp. Tô Tín nhìn thức ăn một chút rồi lại nhìn Hướng Vãn, cuối cùng đưa đưa tay lên. Nhìn thấy một chuỗi hành động như thế thì Hướng Vãn đã hiểu, anh ta chờ cô đút cho anh ta ăn. Mặc dù Hướng Vãn hết sức không vui nhưng chuyện khinh dễ bệnh nhân tàn tật thế kia thì cô làm không có được. Ăn cơm xong, Tô Tín lại đòi rửa mặt, Hướng Vãn không phải là một người chuyên phục vụ người khác, cho nên ánh mắt oán giận vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Tín. Tay của cô cầm cầm khăn mặt ướt, nhẹ nhàng lau qua mặt của anh ta, anh ta trợn tròn mắt, muốn nhìn rõ tay của cô, khiến cho xà bông dính vào mắt anh ta, anh ta kêu một tiếng rồi nhắm chặt mắt.

“Thế nào?” Cô gấp giọng nói. Anh ta nghiêng đầu miễn cưỡng mở mắt, cười đến chút ngây ngô: “Bọt vào trong mắt tôi rồi.”

Quả nhiên mắt anh ta đã hơi hồng hồng, Hướng Vãn cắn một một cái, vội vàng cầm khăn lông lau mắt cho anh ta.

“Ai cho anh trợn tròn mắt, đáng đời anh bị như vậy. Đau không?”

Dáng vẻ nghiêm túc của cô giống như bộ dáng xinh đẹp trong sáng, nhón chân nhẹ nhàng xoa nhẹ vào mắt của anh ta.

“Đau.”

“Như vậy được không?” Cô mở mắt của anh ta ra, nhẹ nhàng thổi.

Thật ra thì mắt của Tô Tín sớm đã tốt rồi, thế nhưng hương thơm của một người phụ nữ không ngừng chui vào mũi anh ta thì tại sao anh ta lại có thể làm như không thấy được đây?

Cho nên thời điểm người đàn ông muốn hôn một người phụ nữ thì thật ra không cần lý do, chỉ cần không khí đúng thì chuyện hôn môi có xảy ra cũng là chuyện bình thường.

Anh ta dùng một tay ôm cô vào ngực, cúi đầu dùng sức hôn, cái này làm cho cô gái của mình tình mê ý loạn, hiển nhiên là cô hết sức kinh ngạc, đôi tay chống trước ngực anh ta hết sức phản kháng.

Tô Tín hôn giống như một ngọn đuốc, không chỉ đốt cháy chính anh ta mà còn đốt cháy cả Hướng Vãn, anh ta có bản lãnh, làm cho một người phụ nữ vỗn chống cự lại mình, từ từ dụ dỗ, sau đó luân hãm vào trong ngực anh ta.

Nhưng hôm nay anh ta gặp phải Hướng Vãn, người đã sớm không còn một chút ý nghĩ nào của một người phụ nữ. Môi Tô Tín nóng như lửa, nhưng môi của cô lại lạnh lẽo, nước lửa giao hoà, không dung hợp lẫn nhau thì sẽ làm tổn thương lẫn nhau. Nhưng hiển nhiên lúc này là vế sau, Hướng Vãn nhẹ nhàng bấm tay của anh ta một cái, vừa vặn liền bấm vào vết thương của anh ta.

Tô Tín đau muốn đánh người, mắng nhiếc, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Hướng Vãn thì bộ dáng giống như không có chuyện gì xảy ra, kéo anh ta lại. Tiếp tục rửa mặt. Nhìn bộ dáng của anh ta thì không thể tắm được rồi, cho nên khi lau mặt xong thì Tô Tín liền nằm ở trên giường.

Căn phòng bố trí rất đơn giản, TV, giường, sau đó thì không còn gì nữa, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Tiêu chuẩn giường hai người, vừa đủ cho hai người nằm nhưng mà cũng không được rộng cho lắm.

Tô Tín nằm trên đó rồi, như vậy thì cô ngủ ở chỗ nào? Hướng Vãn đang dao động.

Tô Tín mở mắt ra nói: “Cô còn chưa ngủ à, đi qua đi lại làm cho tôi chóng cả mặt.”

Hướng Vãn thầm nghĩ, anh cũng không có mở mắt ra đâu thì làm sao có thể chóng mặt?

“Tới đây, nhường cho cô một nửa cái giường đó.” Anh ta đứng dậy kéo tay cô. thuận thế ôm cô vào nằm xuống, vây lấy cô ở trong ngực của mình. Mùi thơm này lại chiu vào mũi của anh ta, làm lý trí của anh ta không thể ổn định.

Tư thế không thoải mái nên Hướng Vãn khẽ giãy dụa. Tô Tín đột nhiên mở mắt: “Đừng cử động! chẳng lẽ cô không biết ở trong ngực của một người đàn ông cọ tới cọ lui thì rất dễ xảy ra chuyện hay sao.”

Hướng Vãn nghe thấy anh ta nói như vậy thì cảm nhận được cơ thể anh ta khác thường, hoàn toàn không dám cử động, nằm cứng ngắc trong ngực của anh ta.

Nhưng nào biết Tô Tín không thể bình thường được, hô hấp có chút gấp gáp. Anh ta cúi đầu nguyền rủa một tiếng: “Chỉ được nhìn nhưng không được ăn, mình thật đáng thương, thật không đúng lúc!”

Hướng Vãn vừa nghê thấy thì vui mừng ra mặt, gương mặt cô giống như trân châu trơn bóng, tay của anh ta theo gương mặt của cô trượt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô, cuối cùng dừng lại ở trước ngực.

“Hướng Vãn, rồi sẽ có một ngày cô phải hối hận, bây giờ thì đi ngủ.”

Hướng Vãn cũng không còn hăng hái, cô cũng mệt chết đi được, thế nhưng tư thế này làm cho cô không thể ngủ được. Trước kia cô cũng từng ngủ với đàn ông, nhưng có rất ít người ôm cô ngủ, chính là do cô yêu cầu. Trong trí nhớ của cô thì không có một người nào ôm cô trong ngực mà mang cho cô sự ấm áp, chỉ tiếc, đời này bọn họ cũng không còn có thể ôm cô một lần nữa.

Khi tỉnh lại, cả người đau nhức, cổ có chút cứng ngắc do ngủ một tư thế quá lâu. Hướng Vãn cử động cổ mấy cái, đau xót muốn chết.

Một nửa giường trống không, chỉ còn lại có cô và một bộ quần áo toàn máu. Là Tô Tín, cái gì cũng có nhưng mà chỉ có Tô Tín là không có ở đây.

Hướng Vãn hơi thu thập một chút, rửa mặt, đang chuẩn bị trả phòng thì Tô Tín trở về, nhìn thấy cô còn có chút kinh ngạc: “Tỉnh dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Khi Tô Tín đi vào thì Hướng Vãn cũng biết, trên người anh ta có một mùi nước hoa nhàn nhạt, không phải mùi đàn ông hay dùng.

Hướng Vãn nhìn anh ta một chút sau đó nói: “Trên cổ áo anh có dấu son môi.”

“Ở đâu?” Tô Tín tự cúi đầu nhìn một chút, nhưng thế nào cũng không có thấy. Lúc này mới phản ứng được là mình bị đùa bỡn. Nhưng anh ta không có giận, ngược lại có chút áy náy nhìn Hướng Vãn: “Tôi đi gặp một khách hàng.”

“Ừ.”

“Có chút buôn bán cùng với tôi.”

“Nha.”

“Thật ra thì không có chuyện gì xảy ra, thật đó.”

“Anh nói cho tôi biết để làm gì?” Rốt cuộc thì cô cũng không có nhịn được cười.

Tô Tín nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút buồn buồn, chỉ là có trong một lát, chợt anh ta cười: “Thật ra thì cái gì cũng xảy ra.”

Hướng Vãn nhìn anh ta cười: “Cơ thể anh thế kia có được không?”

“Có muốn thử một chút không? Chỉ có cánh tay tôi là bị thương thôi biết không? Nửa người dưới vẫn không có vấn đề gì. Hướng Vãn, cô muốn thử một chút sao?”

Trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười, từng bước một đến gần cô, cô lại không có tránh đi, bởi vì biết đó chỉ là đùa giỡn.

“Xem ra thì cô không có sợ tôi.” Anh ta có chút thất bại dừng lại.

“Tôi không khinh dễ người tàn tật.” Hướng Vãn vuốt vuốt tóc, sau đó lại nói: “Nhìn dáng vẻ của anh không có việc gì rồi thì tôi đi đây. Đại ân đại đức của tôi nếu anh muốn báo thì về sau không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa là được rồi.”

“Chậc chậc, lời nói này thật muốn đả thương người khác. Xuất hiện hay không thì không phải là chuyện tôi có thể khống chế. Hướng Vãn, cô không cần suy nghĩ đến việc làm người tình của tôi hay sao? Ba tháng là tốt rồi, chúng ta thử một chút? Có lẽ tôi thật là người cô muốn tìm đấy?”

“Miễn, tôi không thích cũng không muốn nếm thử.” Cô cười khoát tay.

Tô Tín đến gần cô, hôn lên môi cô một cái, sau đó cười nói: “Nhớ lấy cảm giác này, về sau nếu cô hoài niệm thì hãy tới tìm tô, tôi nói lời giữ lời.”

Hướng Vãn nhếch môi cười, sau đó dùng lực bấm lên vết thương của anh ta một cái: “Anh cũng nhớ lấy cảm giác này, đến gần tôi là có kết quả như thế này.”

Tô Tín đau đến cắn chặt hàm răng, xem ra vết thường cần khâu lại một lần nữa. Phụ nữ quả nhiên không dễ chọc.
« Chương TrướcChương Tiếp »