Chương 7: Băng hoa trị liệu nội thương

Đợi đến khi hai người một

hổ ăn no, con ma thú

Sát Nặc

săn được

chỉ

còn lại một bộ xương, thu thập tốt các thứ, vừa cẩn thận xem

xét ma thạch phân tán chung quanh, xác nhận không còn lại cái gì, Ngự Thượng Tuyền mới thở ra một hơi, nếu giống như Sát Nặc nói, ma thạch có giá trị cao như vậy, y

thực sự không nghĩ sẽ để thứ tốt như thế ở

lại chỗ này……

Hỏi

một chút mục đích chuyến đi của

Sát Nặc, mới phát hiện

mình cùng

với

hắn phương hướng hoàn toàn tương phản, mình thì muốn đi ra khỏi khu rừng này, còn Sát Nặc lại muốn đi sâu vào

bên trong.

Cẩn thận nghe kỹ

nguyên nhân, y

mới phát hiện, thì ra

Sát Nặc

đang bị

thương.

“Như vậy ngươi đi sâu vào bên trong là muốn tìm thảo dược trị liệu sao?” Kỳ quái, bên ngoài không có dược sao? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như không có tiền mua dược mới phải vào rừng hái thuốc?

Sát Nặc…… Hết chỗ nói.

Sắc mặt thối ở phía trước dẫn đường, Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn đi theo phía sau, miệng một khắc cũng không ngừng nói về chuyện trước kia, tựa hồ muốn đem mười năm ủy khuất của y toàn bộ nói hết, Sát Nặc nghĩ, cuối cùng cũng không nói chính mình vì ở trận đấu so tài trong kỳ đại hội

bị chút nội thương, đã bị phụ thân của mình

đá

ra ngoài, trên người trừ bỏ một thân quần áo cùng

một ít vũ khí thì cái gì cũng không có?

“Sát Nặc, thảo dược ngươi muốn tìm có hình

dáng như thế nào?”

“Sát Nặc chúng ta là muốn đi tìm ở tầng

mấy?”

“Ngươi bị

thương có nghiêm trọng không?”

“Sát Nặc, ngươi mấy tuổi rồi?”

“Sát Nặc……” Thanh âm thanh thúy dễ nghe cứ tiếp tục nói không ngửng, chủ nhân của nó tựa hồ vô cùng

phấn kích, sôi nổi đi theo Sát Nặc.

Đi được một lúc, thể lực của Ngự Thượng Tuyền

có chút theo không kịp, vì thế cũng không

tiếp tục nói chuyện nữa, thành thành thật thật đi theo phía sau hắn, Nhuyễn

cũng thành thật đi theo, chính là ánh mắt vẫn xoay chuyển không ngừng.

Lúc này, Sát Nặc mở miệng, trả lời từng câu hỏi của Ngự Thượng Tuyền, một câu cũng không thiếu.

“Băng thảo, cánh hoa màu lục bằng băng, sinh trưởng ở trong hàn tuyền

tầng năm, chung quanh có băng điểu thủ hộ.”

Ngụ ý muốn đi tìm băng thảo, ân, hàn tuyền ở tầng năm

thì phải đến tầng năm rồi.

“Thương không nặng”.

Nhưng phiền toái chính là nội thương, khi

gặp phải ma thú lợi hại thì khả năng chiến đấu bị suy giảm lớn, nghĩ đến điều này, liền bổ sung một câu, nội thương, 19 tuổi.

Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, không biết nghĩ tới cái gì, híp mắt,

nói với Sát Nặc:

“Nguyên lai ngươi bị nội thương nha……”

Sát Nặc

ngừng lại cước bộ, vì cái gì khi nghe những lời này hắn liền cảm thấy kỳ quái?Hai người lại đi về phía trước một đoạn, Ngự Thượng Tuyền mới phản ứng,

“Ngươi mới 19 tuổi!”

Sát Nặc…… Dừng lại bước chân, xoay người về phía y, vẻ mặt hắc tuyến nói:

“Ngươi cho rằng

bao nhiêu?”

Ngự Thượng Tuyền rụt

cổ, phát hiện vấn đề này dù là nam hay nữ, đều phi thường để ý, chép chép miệng, không nói gì.

Y

nhớ tới đến ở thế giới cũ, có một vị nữ trưởng lão, rõ ràng tuổi rất lớn, lại muốn người ta kêu nàng là chị, thời điểm

y

lần đầu tiên gặp nàng,

kêu một tiếng bà nội, liền một ngày đều không có cơm ăn……

Sát Nặc

buồn cười nhìn tiểu hài tử phồng

miệng, một bộ dáng bị

ủy khuất, không khỏi tiến lên nhéo nhéo mặt y, hỏi:

“Còn ủy khuất cái gì?”

Ngự Thượng Tuyền đem mặt lấy

ra, cánh tay co lại, chân duỗi ra, nhanh chân bỏ chạy…… Không phải là ủy khuất mà là giận dỗi không được sao……

Không để

Ngự Thượng Tuyền chạy xa, Sát Nặc liền đuổi theo, nơi này đã là bên trong tầng ba, ma thú phân bố cũng dần mạnh hơn, có hắn che chở bên người, sẽ tốt hơn một

chút.

Tuy rằng kỳ quái là khi đi từ bên ngoài đến nơi đây cũng không có gặp bao nhiêu ma thú, nhưng lo lắng thú triều sẽ đến, nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Thú triều, tên

cũng như nghĩa, chính là có liên quan mật thiết đến

ma thú.

Mỗi một á kỷ niên từ tháng hai đến trung tuần tháng ba, chính là thời gian nóng nhất trong năm, mà bình thường tại thời gian này, là thời điểm

dã thú cùng

ma thú hung bạo nhất, cho nên, ở khu vực bên ngoài rừng rậm Giới Hạn, hằng năm luôn có một ít quân đội đóng quân.

Tuy rằng hiện tại người trên đại lục

không ít, nhưng mấy đại quốc gia cùng phân chia

bản đồ, mà ở một số quốc gia, tựa hồ luôn cảm thấy

quốc gia mình ít người, sau đó nghĩ

hết mọi biện pháp làm tăng số lượng người

dân, đợi cho người nhiều lên, lại cảm thấy

lãnh địa của

mình quá nhỏ, sau đó bắt đầu không ngừng chinh chiến, kể từ đó, liền lâm vào thời kỳ

không ngừng chiến tranh……

Mà thú triều xuất hiện, liền làm cho số lượng người vốn không nhiều này càng thêm giảm sút

trầm trọng, kỳ quái là, trong mấy năm gần đây, tần suất ma thú đả thương người đã giảm bớt rất nhiều, so với

dĩ vãng, thường hướng về phía các

thôn trang, nơi có nhiều người, hiện tại, tiến vào trung tâm rừng rậm, trạng thái này, ở thời điểm thú triều là rõ ràng nhất.

Lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình suy nghĩ có chút xa, quay đầu tìm

tiểu hài tử bởi vì giận dỗi

mà bỏ chạy, mới

phát hiện y

đã muốn cùng với tiểu sủng vật

màu trắng hi hi ha ha nhào vào nhau

chơi.Hai người một

hổ lại đi tiếp về

phía trước, Ngự Thượng Tuyền tuy rằng không nói gì, nhưng hơi thở đã bắt đầu dồn dập, tuy rằng Sát Nặc đã giảm

tốc độ chậm đến hết sức có thể, nhưng thể lực của một

Chiến

sĩ cấp năm, làm sao một

người thường xuyên ở trong phòng so sánh được?

Rất nhanh, Ngự Thượng Tuyền dừng bước,

khó chịu thở gấp.

Đặt mông ngồi xuống, thật sự không thể chống đỡ tiếp.

“Không đi, không đi…… Mệt, mệt chết ta…… Hô……” Vừa nói vừa thở, trên người cũng ra một tầng mồ hôi, cũng may trong rừng còn có chút gió nhẹ, cũng không xem như oi bức.

Sát Nặc…… Trực tiếp đem Ngự Thượng Tuyền bế lên, phát hiện tiểu hài tử đối với tư thế ôm ngang không quá thoải mái, như vậy ôm hắn đi đường cũng

bất tiện, nghĩ rồi

đem Ngự Thượng Tuyền ném ra sau, khi

y sợ hãi kêu lên vững vàng đem y

đặt trên lưng.

Tới khi

Sát Nặc đi tiếp…… Ngự Thượng Tuyền phát hiện ra như vậy cũng không tệ……

Một bên cũng mệt mỏi le lưỡi, bạch hổ không ngừng ở bên chân Sát Nặc nhảy nhót, muốn cùng với chủ nhân của mình ở một chỗ, lại bị ngó lơ, không khỏi đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước không ngừng cào bắp chân Sát Nặc.

Ngự Thượng Tuyền lấy một tư thế thực mạo hiểm, chân bám trên người Sát Nặc, nửa người trên lấy một độ cong phi thường lớn

khom

xuống, đem Nhuyễn

ôm

lên.

Sau đó, bàn tay vung lên, hô to:

“Xuất phát!”

Ngữ khí vô cùng…… Nghiêm túc, người không biết có khi

còn tưởng

y chuẩn bị

ra trận.

Sát Nặc đầu đầy hắc tuyến…… Y

là đem chính mình trở thành tọa kỵ sao?