Chương 51: Đánh lưu manh

Ngự Thượng Tuyền cùng Đằng Y

chống cằm, ngồi bên cạnh truyền tống trận ngẩn người, bọn người Sát Nặc muốn đến nơi này phỏng chừng cũng phải mất khoảng vài ngày, dù sao bọn họ cũng đi từ chủ thành, dọc đường đi có khả năng sẽ phát sinh vài chuyện linh tinh kéo dài thêm thời gian.

Ngô, Ngự Thượng Tuyền nhìn người đang đi trên đường cảm thấy thật mê mang, hai ngày nay y đã xem xét rất nhiều phỉ thúy, hơn nữa y cũng đã có đủ tiền, không cần phải tìm phỉ thúy bán nữa.

Chớp chớp mắt, y dùng tay chọt chọt Đằng Y bên cạnh, nói:

“Đằng Y, chúng ta thực chiến đi!”

Sắc mặt của Đằng Y

trong nháy mắt liền trở nên thật

cổ quái, vụиɠ ŧяộʍ sờ sờ eo mình, sau đó nuốt nước miếng, nói:

“Ngạch, đợi, đợi một thời gian nữa đi, chúng ta trước hãy nghỉ ngơi nghỉ ngơi một chút……”

Hắn khổ não nói, eo của hắn vừa mỏi vừa đau, cho dù hắn có muốn thực chiến, nhưng thân thể hắn đang như thế này

thì đánh như thế nào a!

Ngự Thượng Tuyền có chút thất vọng bĩu

môi, y gần đây cảm thấy tinh thần lực của mình ẩn ẩn đã có dấu hiệu muốn đột phá Ma pháp sư cấp ba, nên y muốn thực chiến để xem có giúp được gì hay không?!

Đằng Y sao

chịu được bộ dáng Ngự Thượng Tuyền bĩu môi làm nũng, liền lập tức mềm lòng, nói:

“Cái kia, ngươi chờ ta một

lát”.

Sau đó đứng lên nhìn xung quang, đi tới một cửa hàng mua quyển trục hệ quang minh, sau đó đem quyển trục xé ra áp lên eo mình, nhất thời liền cảm thấy eo không còn đau nữa.

Hắn thở dài, về sau nhất định phải kêu Lôi Lạc khắc chế một chút, nào có ai lại

như vậy, buổi tối đã điên cuồng một đêm còn chưa đủ, buổi sáng cư nhiên còn muốn!

Cắn cắn

môi, Đằng Y cảm thấy

có chút khó chịu.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, quả nhiên nhìn thấy

Ngự Thượng Tuyền đang ngồi ở chỗ cũ, bất quá có vài tên Chiến sĩ hạ lưu đang vây y lại, Đằng Y nhíu mày, hộ vệ của tiểu trấn này đi đâu hết rồi?

Đằng Y liền chạy nhanh qua, đẩy mấy tên

Chiến sĩ ra, đem Ngự Thượng Tuyền bảo hộ sau lưng mình, lớn tiếng nói:

“Các ngươi làm cái gì vậy!”

Ngự Thượng Tuyền chân tay luống cuống tránh ở phía sau Đằng Y, mấy người

này vừa đến gần đã động tay động chân với y, cũng không biết làm gì

nhưng trên người có một cỗ mùi rượu nồng nặc, khiến Nhuyễn không biết vì

sao lại bất tỉnh.

Mấy tên Chiến sĩ dáng vẻ lưu manh này huýt sáo một cái, một tên trong đó còn vươn tay ra muốn sờ khuôn mặt của Đằng Y, miệng còn lưu manh nói cái gì đó.

Đằng

Y nghiêng đầu né cái móng vuốt bẩn

thủi

đang vươn tới, không cẩn thận để lộ cái cổ trắng nõn ra, mấy vết hôn ngân trên đó nhất thời cũng đều lộ ra.

Ánh mắt của mấy tên Chiến sĩ này nhất trong nháy mắt

đều trở nên âm trầm, loại Chiến sĩ đánh thuê

như bọn họ, không nhất định có thể tìm được bạn lữ, mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ đều đi tìm người để phát tiết, cũng không có nói chuyện yêu đương, hai tiểu Pháp sư trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn, như vậy……

Chiến sĩ đầu lĩnh nuốt nuốt nước miếng, hai tiểu Pháp sư này vừa nhìn là biết cái gì cũng không hiểu, tuy nhóc con phía trước hình như đã có chủ, bất quá, hai tiểu cực phẩm như vậy, mặt sau nhất định là rất ngon.

Hắn cười gian kêu đồng bọn tập hợp lại, đem Ngự Thượng Tuyền và

Đằng Y

vây lại, Đằng Y

khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, hắn không nghĩ mình có cơ hội mang Ngự Thượng Tuyền chạy đi, hơn nữa……

Đằng Y

nhìn huy hiệu bốn sao màu vàng thật to trên ngực của đối phương, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, hắn không phải không biết lính đánh thuê

đối đãi vời người khác như thế nào, nhưng là……

Nhịn nỗi sợ hãi

trong lòng

xuống, hiện tại chỉ có thể mang theo Ngự Thượng Tuyền chạy trước, sau đó tìm người

giúp đỡ.

Năm tên

Chiến sĩ ngày càng vây bọn họ lại, Đằng Y phát kình một cái, sau lưng liền mọc ra một đôi cánh lửa đỏ rực rỡ, sau đó liền mang theo Ngự Thượng Tuyền cấp tốc

bay đi.

Chiến sĩ đầu lĩnh cười hắc hắc vài tiếng, hắn còn đang lo binh lính trong trấn không lâu nữa sẽ đến, không ngờ…. Hắn liếʍ liếʍ khóe miệng, cảm thấy đêm nay mình sẽ có một đêm tuyệt vời.

Đằng Y

mang theo Ngự Thượng Tuyền cấp tốc bay về phía trời cao, ở phía sau quả nhiên năm tên Chiến sĩ đang đuổi theo, Đằng Y

khẽ cắn môi, thúc dục tinh thần lực đẩy nhanh tốc độ hơn, tiểu trấn tuy rằng không phải rất lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, binh lính ở vị trí trung ương và bốn góc của tiểu trấn, vị trí hiện tại của bọn họ không gần nơi nào cả, hơn nữa nơi này gần biên giới rừng rậm Giới Hạn, nếu như bị ép phải vào bên trong rừng rậm vậy thì bọn họ coi như hết đường tìm người giúp đỡ.

Hắn cũng không cho rằng chỉ hai người bọn họ có thể đánh bại năm tên Chiến sĩ, huống chi trong đó còn có một Chiến sĩ cấp bốn.

Cho dù không có hắn, đội lính đánh thuê thường xuyên ra ngoài đánh gϊếŧ, kinh nghiệm chiến đấu tất nhiên bọn học viên cả ngày ở trong trường như bọn họ không thể so sánh bằng.

Đằng Y

cảm thấy đây đã là tốc độ nhanh nhất của mình, nhưng vẫn gần như

bị đuổi kịp, hơn nữa đối phương tựa hồ muốn công kích, hai người tránh trái tránh phải, không khỏi bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, dần dần bị ép phải bay vào rừng rậm Giới Hạn.

Đằng Y

khẽ cắn môi, Tiểu Ngự là Ma pháp sư mộc hệ, ở trong rừng rậm tương đối

giống như ở nhà mình, có lẽ…… Có lẽ bọn họ có thể liều mạng một phen.

Đằng Y

cảm thấy nước mắt của mình đều muốn rơi xuống, hắn biết vạn nhất hai người mà rơi vào tay đối phương thì sẽ có kết cục như thế nào, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, vậy thì hắn chỉ có thể……

“Lôi Lạc, thực xin lỗi……” Đằng Y

ở trong lòng yên lặng nói, hắn tình nguyện đồng quy vu tận cùng đối phương cũng không nguyện để

đối phương thực hiện được ý đồ.

Chủ thành, Lôi Lạc cùng Sát Nặc đang thu tập hành lý thì liền ngừng tay lại, trong lòng bọn họ đồng thời

truyền đến cảm giác

tim đập

dồn dập,

Lôi Lạc khó chịu ôm ngực ngồi xuống, nhìn đối phương liếc mắt một cái, hai người đồng thời dừng việc thu thập

lại, nhanh chóng

hướng về phía trạm truyền tống, vừa đi, Sát Nặc vừa lấy ra thông tấn khí liên lạc với Ngự Thượng Tuyền, một lát sau, đối phương liền nhận

được, hỏi rõ ràng mọi chuyện, hai người liền áp chế lo lắng

cùng

phẫn nộ trong lòng xuống bước nhanh về phía trạm truyền tống.

Ngự Thượng Tuyền cố gắng ngẩng đầu, nhìn về phía Đằng Y, hô:

“Đằng Y, Sát Nặc và Lôi Lạc lập tức sẽ đến, ngươi buông ta ra, ta cũng có thể bay!”

Đằng Y

nghe lời nói của

Ngự Thượng Tuyền liền buông tay ra, hai người không dám tách ra, vạn nhất

tách ra mà bị lạc nhau, người còn lại khẳng định cũng không dám rời đi, như vậy bọn họ liền

thảm.

Ngự Thượng Tuyền yên lặng tập trung nghĩ đến tốc độ phi hành của mình lúc trước, nhưng không biết như thế nào mà hoài không được, y cảm thấy rất sốt ruột.

Không còn

cách nào khác, hai người bọn họ chỉ có thể thay nhau bay về phía rừng rậm Giới Hạn, Ngự Thượng Tuyền trong lòng thầm gọi Tiểu Lục, Tiểu Lục kêu y nhanh chóng bay

về phía rừng rậm Giới Hạn.

Ngự Thượng Tuyền nghe lời lôi kéo Đằng Y đẩy nhanh tốc độ bay qua, trong một lúc

lơ đễnh, sau lưng liền bị một tên Chiến sĩ đánh trúng, cố gắng ổn định cơ thể, chịu đựng đau đớn trên lưng tiếp tục bay đi, nhưng tốc độ cũng chậm lại, cũng may bọn họ đã

gần đến nơi.

Ngự Thượng Tuyền phát kình thêm một phen, đạp

mạnh lên cây, nương theo lực mà bay về phía trước thêm một đoạn, trước mắt bọn họ đã bắt đầu xuất hiện cây cối lưa thưa, Ngự Thượng Tuyền cố gắng bay tới nơi Tiểu Lục nói tới, nơi đó cách chỗ này còn một khoảng không xa!

Băng hồ, băng hồ, Ngự Thượng Tuyền không ngừng nhớ kỹ từ này, quả nhiên phía trước xuất hiện một hồ nước màu trắng xóa.

Đáp xuống ven hồ, rốt cuộc y không nhịn đau được nữa mà quỳ rạp xuống đất hừ

ra tiếng, Đằng Y

ôm Ngự Thượng Tuyền ngồi dưới đất, nhìn những người ở trên không đang nhanh chóng bay lại đây, liền kéo Ngự Thượng Tuyền đi tới một nơi kín đáo hơn.

Chung quanh truyền đến âm thanh đối phương đang tìm kiếm, Đằng Y

khẩn trương ôm chặt thân thể

Ngự Thượng Tuyền, không cẩn thận đυ.ng trúng

một nhánh cây, nếu là bình thường thì âm thanh này cơ hồ không thể nghe thấy, nhưng tại một nơi yên tĩnh như rừng rậm này thì quả thật có thể

nghe rõ mồn một.

Không kịp nghĩ nhiều, Đằng Y

cùng

Ngự Thượng Tuyền đồng thời phát ra ma pháp, Ngự Thượng Tuyền bày ma pháp phòng ngự quấn quanh ở xung quanh hai người.

Một tên đang đẩy bụi cỏ ra bất ngờ không kịp phòng bị đã bị hai người đồng thời đánh trúng, ôm mắt hét to một tiếng, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, nguyên lai, một kích kia của Đằng Y trực tiếp đánh trúng vào mắt đối phương.

Nhìn đối phương ôm mắt từ trong kẽ tay không ngừng có máu chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngự Thượng Tuyền lập tức trắng bệch, y cắn chặt môi, nhắc nhở bản thân bây giờ không phải là lúc

mềm lòng.

Tuy rằng y

không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng y cũng biết nếu rơi vào tay đối phương hai người bọn y sẽ không có kết cục gì tốt.

Không chần chờ hơn nữa, Ngự Thượng Tuyền liền

phát ra vài ma pháp quấn quanh, hạ xuống người tên Chiến sĩ đang nằm trên mặt đất ma pháp hạt giống thực nhân hoa, sau đó trong nháy mắt thúc dục ma pháp đem tên Chiến sĩ kia nuốt vào.

Nghe âm thanh thảm thiết của đối phương, Ngự Thượng Tuyền không tự chủ mà cong khóe môi lên, chiêu này ngay cả Sát Nặc cũng từng ăn

đau, huống chi là ngươi.

Xử lý xong tên Chiến sĩ này, nhưng đồng thời bọn họ cũng hấp dẫn mấy tên còn lại đến đây, Ngự Thượng Tuyền và

Đằng Y

không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đem những ma pháp công kích mạnh nhất ra sử dụng, một tên Chiến sĩ không kịp phòng bị cũng bị thực nhân hoa của Ngự Thượng Tuyền nuốt mất, Ngự Thượng Tuyền vội vàng hạ

lên thực nhân bị tổn hại thêm hai vòng bảo vệ, để đối phương không thể thoát ra, bất quá…… Ngự Thượng Tuyền giật mình

nhận ra uy lực ma pháp của mình hình như đặc biệt lớn hơn.

Hiện tại, còn lại ba tên Chiến sĩ……

Ngự Thượng Tuyền lùi về phía sau cùng

Đằng Y

đứng chung một chỗ, nhìn ba tên Chiến sĩ ở phía đối diện, không những không đi cứu đồng bạn

của mình mà còn không ngừng tiến sát lại gần bọn họ, khiến

trong lòng bọn họ càng cảm thấy chán ghét, những người này vì bản thân có thể dễ dàng bán đứng đồng bạn của mình.

Sắc mặt của Đằng Y

có chút tái nhợt, ma pháp vừa nãy là ma pháp hắn nắm chắc nhất, tuy rằng uy lực rất lớn, nhưng cũng cực kỳ hao tốn

tinh thần lực, hiện tại hắn đã cảm thấy

có chút quá

sức.

Ngự Thượng Tuyền đem Đằng Y bảo

hộ ở phía sau mình, trong đầu không ngừng gọi Tiểu Lục, cuối cùng cũng có hồi âm, Ngự Thượng Tuyền thở phào

nhẹ nhõm một hơi, thiếu chút thì

ngã sụp xuống đất, y ôm eo Đằng Y dựa vào thân cây ở sau lưng, nhẹ giọng ở bên tai Đằng Y nói không cần

lo lắng.

Đằng Y

tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm, cùng

Ngự Thượng Tuyền lặng lẽ thay đổi vị trí một chút, để

Ngự Thượng Tuyền thoải mái dựa vào người mình.

Ba tên

Chiến sĩ nhìn hai người hữu khí

vô lực không thể nhúc nhích, trong lòng âm thầm cảm thán hai tiểu Ma pháp sư này thật đúng là

ương ngạnh, nhưng đồng thời

lại cảm thấy tính tình cứng rắn như vậy ngoạn mới càng thêm kí©h thí©ɧ, làm bọn chúng cảm thấy càng hưng phấn không thôi.

Ngự Thượng Tuyền trong lòng cũng không để ý chúng, khi ba tên tiến gần lại thì tính thả ra một pháp nữa, nhưng còn chưa kịp ra tay, trong nháy mắt ba tên kia đã đứng im không thể động đậy.

Cùng lúc đó, trong đầu Ngự Thượng Tuyền truyền đến thanh âm dương dương tự đắc của Tiểu Lục,

“Chủ nhân chủ nhân, ba tên

hỗn đản này đã không thể động đậy, chừng ba ngày sau bọn họ mới có thể hóa giải!”

“Vậy, còn hai

tên kia thì sao?” Ý y là chỉ hai tên Chiến sĩ bị nhốt bên trong

thực nhân hoa.

Tiểu Lục nói nhất tịnh sẽ ngăn bọn chúng

lại, lúc này Ngự Thượng Tuyền mới có thể thả lỏng dựa vào thân cây từ từ tụt xuống đất, thở ra

một hơi, túm túm

quần áo Đằng Y, nói:

“Đằng

Y

không sao rồi, bọn họ đã

bất động

rồi”.

Đằng Y

nhìn bọn chúng, quả thật bọn chúng đứng đó không nhúc nhích ngay cả nói chuyện cũng không thể, mới thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.

Đằng Y

dựa vào bên người Ngự Thượng Tuyền, làm cho Ngự Thượng Tuyền xoay qua, nói:

“Tiểu Ngự, thương thế của ngươi không có việc gì chứ?”

Tên Chiến sĩ cấp bốn kia tuy rằng đã nương tay, nhưng dù sao đây cũng là thực lực Chiến sĩ cấp bốn, sao có thể

không có việc gì được.

Ngự Thượng Tuyền lúc

này mới cảm thấy

sau lưng đau rát, lại cảm thấy cả người dính dính không thoải mái, vươn tay ra sờ sờ sau lưng, trong nháy mắt cả tay liền đầy máu, nhất thời nước mắt liền rơi xuống.

Thật là đau muốn

chết a!

“Sát Nặc, Sát Nặc, ô ô Sát Nặc ngươi ở đâu……” Ngự Thượng Tuyền nhịn không được mà cảm thấy ủy khuất, trong khoảng thời gian này y được Sát Nặc sủng trong lòng bàn tay nào phải chịu

ủy khuất như thế này.

Y vừa kêu như vậy, Đằng Y

cũng nhịn không được mà đỏ hồng hai mắt, nhớ tới Lôi Lạc, trong lúc nhất thời, hai người đều muốn khóc lên, đồng thời kêu tên nam nhân

nhà mình.

“Sát Nặc……”

“Lôi

Lạc……”

Sau đó, ngay lúc nước mắt hai người muốn bạo phát, thì phía sau Ngự Thượng Tuyền

vang lên thanh âm của

Sát Nặc,

“Ta ở đây”.

Cơ hồ cùng lúc đó, phía sau Đằng Y cũng vang lên thanh âm lo lắng cùng phẫn nộ của Lôi Lạc:

“Hiện tại mới biết khóc?”

Hai tiểu hài tử nghe được thanh âm của gia trưởng nhà mình, liền ngốc ngốc nhìn

qua,

sau đó rốt cuộc không nhịn được mà oa oa khóc lên.