Chương 4: Một đống ma hạch đáng giá

Lúc này Sát Nặc⋅

Nhã Địch Tư đang nhanh chóng đi về phía

Ngự Thượng Tuyền ở tầng ba, mà Ngự Thượng Tuyền ……

Y phát hiện y bị lạc đường.

Cùng Thương Tuyệt tách ra không lâu, một người một

hổ liền muốn đi đến

thành trấn cách nơi này gần nhất, vốn là đi

theo những vết

chân còn lưu

trên đường, theo lý

mà nói, đây là con đường đúng, đường nhỏ cũng hiện ra ngày càng rõ ràng, nhưng bởi vì bọn họ có chút đói bụng, Nhuyễn đi tìm chút thức ăn, cho dù vẫn là thú con, nhưng bản năng loài thú cùng

một ít kỹ xảo đã học qua, muốn tìm

chút thực vật cũng dễ dàng, sau khi ăn uống no say, thời điểm chuẩn bị tiếp tục

lên đường……

Bọn họ đồng thời choáng váng.

Đường, đường đâu?

Ngự Thượng Tuyền nản chí

ôm Bạch Hổ ngồi dưới

một thân cây, ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại đã sắp giữa trưa, cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, mà bây giờ,

các

gia đình bình thường đã chuẩn bị ăn cơm trưa, nói cách khác, lúc này sẽ

không có ai muốn tiến vào rừng……

Chải lông

từng chút một cho tiểu Bạch Hổ, y nhổ phải trên người nó vài cọng lông mang theo chút ánh

vàng, bất quá được

nuôi nấng tốt lắm…… Nhìn

xem bụng nhỏ đô đô,

toàn thân là một lớp lông mềm mượt

rậm rạp, người không biết có khi còn tưởng đây là một con cún tiểu Bạch đáng yêu.

Cúi đầu một hồi lâu, dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, chẳng bằng nhìn xem chiếc túi lão hổ cho mình có cái gì,

Cởi ra chiếc túi trên thắt lưng, mở ra, nhìn thoáng qua bên trong có chút vật cứng, va chạm vào nhau tạo ra âm thanh leng keng.

Nhìn qua có rất nhiều màu sắc,

đem tiểu

bạch hổ đang ở trên đùi ôm

xuống, sau đó cẩn thận đem đồ

vật trong túi đổ ra, nhưng

chưa xem kỹ, trước hết là

đem chiếc túi cất vào.

….. Nếu túi này mất, y

cũng không có cái gì để đựng

đâu.

Y cũng không muốn

đem quần áo cởi ra để đựng

mấy thứ này……

Bây giờ mới rảnh để nhìn xem đồ vật vừa rồi, sau đó liền có chút ngây

dại hỏi Nhuyễn bên cạnh, “…..Đây là cái gì?”

Vốn đang ở một bên lười biếng muốn ngủ,

sau khi Nhuyễn nhìn thấy mấy

vật này, ánh mắt màu lục tản ra đói khát, ‘ngao ô’ một tiếng, bới

ra một vật rất

tiên diễm liền bắt đầu nhai răng rắc.

Ngự Thượng Tuyền có chút

ngốc

ngồi nhìn bạch hổ ăn,

cái vật nó đang ăn

cùng với đồng sắt y thấy lúc trước có độ cứng giống nhau, tựa hồ còn ăn thực vui vẻ,

trong lòng y

nghi hoặc, chẳng lẽ vật này thật sự có thể ăn?

Ngự Thượng Tuyền chưa từng gặp qua việc này,

nhìn Nhuyễn

còn đang nhai răng

rắc, không khỏi sinh ra cảm giác ‘cái này ăn

ngon lắm’, sau đó…… Cũng lấy một cái bỏ

vào miệng.

‘Rắc’ một tiếng.

Chân trước của Nhuyễn

liền nhũn, suýt nữa không thể

đứng được, còn

Ngự Thượng Tuyền…… Ôm quai hàm của y khóc không ra nước mắt.

Đau đau đau đau đau…… Đau muốn

chết!

Như thế nào lại cứng như vậy!

Nhéo hai lỗ tai tiểu

bạch hổ, dùng sức kéo ra ngoài:

“Ô ô…… Nhuyễn ngươi thật

bại hoại, ngươi gạt người……”.

Đáng thương cho Bạch Hổ cái gì cũng không biết, không kịp phản ứng, bị Ngự Thượng Tuyền nhéo đau kêu

ngao ngao, mà đây

cũng là cảnh tượng Sát Nặc lần đầu

tiên được gặp

Ngự Thượng Tuyền được

chứng kiến.

Thời điểm Ngự Thượng Tuyền

cầm

cái khối tiên diễm kia chuẩn bị đưa vào trong miệng, trên khuôn mặt mặt than vạn năm không khỏi có chút

vặn vẹo, hắn nghĩ: Ngốc ngốc, vụng về, rất

khả ái.

Ngự Thượng Tuyền: Nhuyễn hổn đán,

cư nhiên lừa y! Răng của y a!……

Bạch Hổ: Ngao ngao,

ngao ngao!! Bạch Hổ

bị nhéo lỗ tai đau

vẫn không biết đến tột cùng là chuyện gì đã xãy ra, chỉ cảm thấy chân mình nhũn một chút sau đó đã bị chủ nhân tiến hành hàng loạt các hành động ngược đãi.

Cho nên mới

nói…… Không biết chính là

phúc a……