Chương 33: Cuộc thị nhập học thật kỳ quái

Ánh mắt Ngự Thượng Tuyền nhìn về phía món

nào, đũa của

Sát Nặc

liền hướng

về món đó, sau đó gấp vào trong chén của

Ngự Thượng Tuyền, Ngự Thượng Tuyền lại

đút cho Nhuyễn

ăn, Sát Nặc cũng tự

mình ăn một miếng, tóm lại, Sát Nặc

uy vui vẻ, Ngự Thượng Tuyền ăn vui vẻ, Nhuyễn ở

một bên được uy cũng

vui vẻ.

Sau khi cơm nước no nê, hai người một

hổ liền ly khai, tìm một lữ quán thoạt nhìn hoàn cảnh không tệ.

Bởi vì không

cần phải

mua quần áo linh tinh, cũng không có

chuyện

囧 bỏ gối đầu vào không gian giới chỉ, cho nên sau khi hai người tắm

rửa xong, lại tắm sạch cho

Nhuyễn liền lên giường

ngủ.

Vừa mới bắt đầu vẫn là hai người phân biệt nằm hai bên giường, từ từ, hai người dựa vào nhau ngày càng gần, sau đó giống như đã trải qua vô số lần diễn tập, Sát Nặc

mở một cánh tay ra, Ngự Thượng Tuyền liền lăn một cái

vừa vặn

nằm ở trong lòng Sát Nặc, hai tay ôm lấy Sát Nặc, tay của Sát Nặc thì choàng qua eo Ngự Thượng Tuyền, Nhuyễn thì

ghé vào chân giường ngủ, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng ấm áp, yên bình.

Thân ảnh

tiểu tinh linh lục sắc từ từ hiện ra ở trong phòng, thần sắc phức tạp nhìn hai người đang ôm nhau ngủ trên ở giường, trong miệng phát ra một tiếng thở dài, rồi từ từ biến mất.

Sáng sớm hôm sau, Ngự Thượng Tuyền cũng giống như thời điểm vừa mới đến tiểu trấn, trời vừa tờ mờ sáng đã thức dậy, nhưng nhớ đến thần sắc mệt mỏi của Sát Nặc ngày hôm qua, nghĩ nghĩ, nên

không có đánh thức

hắn, liền ôm gối đầu nằm ở

trên giường chờ Sát Nặc tỉnh

dậy.

Cho dù có là ai mà bị một ánh mắt chuyên chú mãnh liệt như vậy nhìn chằm chằm, cũng sẽ không thể tiếp tục ngủ được nữa, Sát Nặc

chậm rãi mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn về phía tiểu hài tử đang ôm gối đầu, nói:

“Sao

không ngủ thêm một lúc nữa?”

Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, nói:

“Ngủ không được, Sát Nặc đứng lên

nhanh lên, sắc trời đã không còn sớm……”

Sát Nặc

nhìn bên ngoài cửa sổ trời vừa mới hừng sáng không khỏi

trừu

rút khóe miệng, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy.

Ngự Thượng Tuyền đem gối đầu bỏ xuống, xuống giường, sau đó nhanh chóng đi

tới phòng tắm rửa mặt thay quần áo, còn Sát Nặc thì

đi gọi

bữa sáng.

Sau khi

Sát Nặc trở về, Ngự Thượng Tuyền đang ngồi ở bàn bên cạnh mở to đôi

mắt nhìn hắn.

Sát Nặc dở khóc dở cười tiến lên xoa xoa mái tóc

mềm

mại của y, nói:

“Không cần sốt ruột như vậy, bây giờ vẫn còn rất sớm”.

Còn khoảng một lúc nữa mới đến thời gian học viện bắt đầu chiêu sinh, hiện tại đã có tinh thần như vậy, đến buổi chiều y sẽ

mệt mỏi rã rời.

Ngự Thượng Tuyền ngượng ngùng sờ sờ mặt, y

cũng biết mình có chút kích động……

Nhưng vẫn nhịn không được.

Bất quá vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói:

“Sát Nặc Sát Nặc, ngươi có biết cuộc thi chiêu sinh sẽ diễn ra như thế nào không? Ta thật khẩn trương……”.

Sát Nặc hồi tưởng lại một chút

cuộc thi của mình năm đó(……) thời điểm nhập học, trình tự tựa hồ cũng

đơn giản, chỉ cần đem đấu khí đưa vào bên trong pháp cầu khảo thí, sau đó chờ cấp bậc bay lên, rồi làm một bài thi viết, như thế liền xong.

Vừa mới nói với

Ngự Thượng Tuyền, vốn nghĩ tiểu hài tử sẽ

tiếp tục cao hứng, nhưng trong nháy mắt tiểu hài tử liền ảm đạm cúi đầu xuống.

Sát Nặc cau mày, thực lực của Ngự Thượng Tuyền đã đến giai đoạn Ma pháp sư cấp hai, muốn vượt qua cuộc thi này quả thật vô cùng đơn giản, như thế nào lại trở nên buồn bã như vậy?

Ngự Thượng Tuyền suy sụp cúi đầu, chữ viết của thế giới này, y

căn bản là không biết a……

Như vậy thì y phải thi viết như thế nào……

Lắc đầu, tỏ vẻ cũng không có gì, cùng lắm thì, thời điểm thi viết hôm nay lỗi chính tả sẽ hơi nhiều một chút thôi……Nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên nói cho Sát Nặc

biết, dù sao, y cũng muốn học viết chữ.

“Sát Nặc……” Ngự Thượng Tuyền cắn chiếc đũa không biết nên nói cho Sát Nặc đang lo lắng như thế nào mới tốt, nghĩ

tới

nghĩ

lui, vẫn cảm thấy nên nói thẳng ra thì

tốt nhất.

Sát Nặc

nhìn Ngự Thượng Tuyền, chờ y mở miệng.

“Ân…… Ta không biết viết chữ nơi này……”. Tuy rằng so với chữ viết ở thế giới của y cũng không khác gì mấy, y có thể hiểu được, nhưng, nếu phải viết ra thì sẽ sai rất nhiều……

Sát Nặc:

“……”

Nguyên lai là vì vậy.

“Một lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi những

chữ

cơ bản nhất, số từ

cần dùng trong

cuộc thi cũng không nhiều lắm, phần tính điểm chủ yếu vẫn là năng lực thao tác thực tế”.

Đại lục

Atlantis chú trọng là thực lực

bản thân, hướng đến cường giả vi tôn.

Không biết chữ thì thế nào, dù sao y

bây giờ vẫn còn nhỏ, không cần vội, về sau từ từ cũng sẽ biết.

Sau đó, Sát Nặc

đi ra ngoài mua giấy và

bút, sau khi trở về liền dạy Ngự Thượng Tuyền viết chữ, bởi vì Ngự Thượng Tuyền có thể

đọc hiểu, cho nên y học rất nhanh, chỉ một lúc sau,

các chữ

cơ bản y đều biết viết như thế nào.

Thời gian bất tri bất giác trôi

qua, Ngự Thượng Tuyền xoa xoa cổ có chút đau nhức, lắc lắc đầu, nhìn sắc trời ở bên ngoài, mới ý thức được trời đã sáng rõ.

“Sát Nặc……” Ngự Thượng Tuyền vừa mới mở miệng, còn

chưa nói gì, Sát Nặc đã hiểu, liền thu thập hành lý, nắm tay

Ngự Thượng Tuyền đi ra

cửa.

Ngự Thượng Tuyền cười tủm tỉm, nghĩ đến sắp bước vào cuộc sống ở học viện, y liền cao hứng.

Đến cửa Học viện Thánh- Á

Lợi Tang Đức Lạp, Ngự Thượng Tuyền liền ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng cho tới nay y đều biết những nơi như học viện luôn là địa phương có rất nhiều người, nhưng tình cảnh biển người trước mắt này thì vẫn vượt quá

nhận biết

của y……

Ngự Thượng Tuyền 囧 囧 nhìn Sát Nặc:

“Nếu không chúng ta chờ một lát đi?”

Hiện tại người quá nhiều, cố đi vào

rất

có khả năng sẽ bị lạc nhau.

Ai ngờ

Sát Nặc

lắc đầu, nói:

“Theo đường khác

đi vào”.

“Ngươi còn giữ thư đề cử của lão Tất không?” Sát Nặc

hỏi, nếu còn, vậy thì tốt rồi.

“Còn còn”

Ngự Thượng Tuyền liên tục gật đầu, đem thư đề cử từ bên trong

không gian giới chỉ chuyển đến tay, sau đó đưa cho Sát Nặc.

Sát Nặc

gật đầu, nắm tay Ngự Thượng Tuyền, quang minh chính đại theo cửa bên hông tiến

vào.

Thời điểm đi vào gặp một trở ngại nho nhỏ, bởi vì Ngự Thượng Tuyền không phải đệ tử học viện, cho nên thủ vệ không cho y tiến vào, sau đó Sát Nặc

liền đem thư đề cử cho hắn xem, thủ vệ nhìn thư

đề cử rồi nhìn qua Ngự Thượng Tuyền

vài lần, cuối cùng mới cho y đi vào.

Ngự Thượng Tuyền hỏi:

“Hắn nhìn cái gì a?”

Sát Nặc:

“Hắn không tin thực lực của ngươi đạt tới Ma pháp sư cấp hai”.

Ngự Thượng Tuyền quệt miệng:

“Làm sao lại không tin?”

Sát Nặc:

“Quá nhỏ”.

Quá nhỏ quá nhỏ, lại là quá nhỏ!

Sát Nặc

không vội mang Ngự Thượng Tuyền đi đến nơi diễn ra cuộc thi, ngược lại dẫn

y đi tham quan học viện, phong cảnh trong học viện đẹp lắm, ở phía sau

thậm chí còn có một mảnh rừng nhỏ.

Thấy Ngự Thượng Tuyền nhìn qua, Sát Nặc liền

giải thích: “Nơi đó có nuôi

một ít ma thú, để cho các học viên sơ cấp luyện tập, bất quá ma thú đều là do nguyên tố tạo ra, cũng không phải ma thú thật”.

Bởi vì như vậy thì quá

tàn nhẫn, chuyện gϊếŧ chóc này

đối với các đệ tử

cũng không có gì tốt.

Ngự Thượng Tuyền gật đầu, tiếp tục quan sát

kiến trúc xung quanh.

Miệng hơi hơi mở to ra, mặc dù nhìn ở bên ngoài cũng biết học viện

này rất lớn, nhưng đến khi tiến vào bên trong, y mới phát hiện, học viện này cũng không phải lớn bình thường.

Bỏ qua một đám kiến trúc cao tầng ở bên ngoài, trong học viện có rất nhiều khu vực có phong cảnh đẹp, còn có một hồ nước trong xanh, lại có thêm vài mảnh

rừng nhỏ, y cũng không biết đến tột cùng học viện này lớn bao nhiêu……

Dọc theo đường đi, thư quán, căn tin, phòng tư liệu, phòng thí nghiệm, đấu trường, khu đổ thạch, vân vân……, Ngự Thượng Tuyền dần dần trở nên vui vẻ

hơn, về sau, y cũng sẽ học tập ở nơi này!