Chương 10: Muốn ăn thịt sẽ ăn thịt

Sát Nặc yên lặng quay đầu, muốn cười một cái, kết quả là vặn vẹo nhe răng trợn mắt.

Sát Nặc…… Đành buông tha.

Xem ra

cười cũng không phải ngày một ngày hai có thể luyện thành.

Yên lặng quay đầu lại, sợ ngữ khí của

mình vẫn có chút lạnh, cho nên hít sâu vài cái, mới bắt đầu nói chuyện.

“Tuyền” Sát Nặc nhếch miệng, phương thức nói chuyện này thật là không quen cho lắm: “Tin ta”.

Tin ta có thể bảo hộ ngươi, tin ta sẽ không làm cho ngươi bị tổn thương.

Ngự Thượng Tuyền hít hít mũi, y

nghĩ đến thời điểm

lần đầu tiên gặp hắn, hắn nhìn thấy mình cầm trên tay nhiều ma thạch như vậy, cũng không có tư tâm gì, mà lại một đường bảo hộ y.

Tuy rằng trên đường cũng không có

bất kỳ

nguy hiểm gì, nhưng

Sát Nặc là loại người gì, chính mình trong hai ngày này

cũng có thể lý giải.

“À…… Trước kia, không thể đi ra ngoài, trưởng lão nói, nếu đi ra ngoài

sẽ không có

cơm ăn”. Ngự Thượng Tuyền nghĩ tới lời

uy hϊếp trước kia của

trưởng lão, lại nhịn không được cảm thấy ủy khuất.

Từ khi đến nơi này, y

mới hiểu

được, nguyên lai những gì trưởng lão nói với

y, không làm sẽ không có cơm ăn, căn bản là để

lừa gạt tiểu hài tử, hơn nữa, trong những gia đình bình thường, có trưởng bối nào sẽ trừng phạt đứa nhỏ bằng cách không cho ăn cơm……

Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bất bình, khóc cũng càng thêm lớn.

Một bên Nhuyễn nhìn

thấy chủ nhân nhà mình bị nam nhân đối diện chọc

khóc, còn khóc càng ngày càng thương tâm, vì thế nhe răng

bắt đầu thấp giọng gầm gừ, tựa hồ nam nhân nếu

dám tiến thêm một bước, sẽ nhào tới hung hăng cắn hắn một cái.

Sát Nặc

nhìn người

trước mắt khóc ngày càng

thương tâm thì chân tay luống cuống, sau một lúc lâu, mới chần chờ đem thiếu niên ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về lưng y, sau đó lại……

Thật

‘Ôn nhu’

nói: “Không khóc, có ta ở đây”.

Không khóc, có ta ở đây.

Nghe được những lời này

Ngự Thượng Tuyền đột nhiên

ngừng khóc, bởi vì y

nhớ tới trước kia

vô luận y làm sai

cái gì, mẹ

đều sẽ

cười nói: “Đừng sợ, có mẹ

ở đây”.

Sau đó y

thật sự không còn lo lắng gì nữa.

Chậm rãi ngừng khóc, Ngự Thượng Tuyền từ

trong lòng

Sát Nặc

ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ nhìn vào

mắt hắn, muốn biết



thật sự như vậy không.

Ánh mắt Sát Nặc kiên định không đổi, vẫn chặt chẽ nhìn vào mắt

Ngự Thượng Tuyền, như trãi qua cả một thế kỷ, Ngự Thượng Tuyền

chậm rãi hạ mí mắt, y

cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ánh mắt ai kiên định như vậy, kiên định đến nỗi làm cho y

không tự chủ được muốn tin tưởng hắn.

Nhếch miệng, Ngự Thượng Tuyền chậm rãi nói: “Các trưởng lão nói, mỗi ngày phải

làm xong công việc, mới

có cơm ăn……”

Tuy rằng chỉ

là cơm cùng hai đĩa rau

với

một chén canh, nhưng cơm vẫn rất nhiều, có thể ăn thực no.

Sát Nặc trong đầu không tự chủ được nghĩ đến hình ảnh bi thảm của thiếu niên khi phải chịu mọi khi dễ,

khó trách khi vừa gặp

thiếu niên, quần áo trên người thiếu niên lại rách rưới đến

như vậy, nguyên lai không phải bởi vì bị

lạc đường ở

trong rừng, ngược lại là bởi vì bị

gia tộc khi dễ.

“Có đôi khi, cũng có thịt ăn”.

Như là nhớ tới mấy ngày nay, ngày nào cũng được ăn thịt,

Ngự Thượng Tuyền trong ánh mắt mang theo chút thỏa mãn, bởi vì khi trưởng lão kêu

thị vệ đem cơm cho y, cho dù là có thịt, nhưng cũng đều rất ít, hơn nữa, trong đó phần lớn



mỡ, còn

thịt thì

rất ít.

Nhớ tới vị của nó, cùng với sau khi ăn xong sẽ cảm thấy khó chịu một lúc lâu, mặt thiếu niên không khỏi nhíu lại, vì thế, ở trong đầu Sát Nặc, lại xuất hiện hình ảnh một thiếu niên khả ái phải chịu hết mọi khi dễ nhưng lại không được nếm qua vị thịt, hảo đáng thương.

“Sau đó…… Sau đó, khi thị

vệ đang ngủ…… Ta bỏ chạy ……” Ngự Thượng Tuyền thanh âm nho nhỏ, hình như

cho

rằng

mình đã làm chuyện không đúng,

“Ân, sau đó, liền rơi xuống đây”.

Ngự Thượng Tuyền

như thế nói xong, Sát Nặc không thể khống chế được nghĩ đến việc

thiếu niên cuối cùng cũng có thể thoát ly khổ ải, cảm giác thương tiếc trong lòng hắn làm

thế nào cũng không thể ngừng lại.

Nhớ tới những chuyện mình gặp được từ khi rơi xuống đây, so với trước kia y

càng thêm khoái hoạt, y

ở đây có được nhiều

hảo bằng hữu, lại có được tự do

y khát vọng bấy lâu, có thể làm những việc y luôn muốn làm mà trước đây lại không thể, hiện tại y có thể tự ý tắm rửa dưới ánh nắng, còn có thịt ăn không hết, trên mặt y ý cười xuất hiện ngày càng nhiều.

Hiện tại, y

có lão hổ, tiểu hổ, còn có Sát Nặc, y

thật là thỏa mãn.

Mẹ từng

nói qua, làm người

phải hiểu được thỏa mãn, cái này được gọi

là tri túc thường lạc*.

* Tri túc thường lạc: biết đủ thường vui.

Gật đầu thật mạnh, nói với Sát Nặc:

“Mẹ từng

nói qua, làm

người

phải biết tri túc thường lạc”.

Trước kia, y

muốn có bằng hữu, muốn tiếp xúc với ánh mặt trời, luôn luôn muốn rất nhiều, nhưng mà

hiện tại,

y đã

có rất nhiều, cho nên, y

phải biết đủ.

Cảm xúc

trong lòng

Sát Nặc

đã muốn không thể

khống chế được nữa, cầm tay

thiếu niên, kéo vào trong lòng, gắt gao ôm chặt lấy y.

Hắn không biết thương tiếc là thế nào, cho nên cha mẹ lo lắng cho hắn, mới muốn hắn đi rèn luyện một mình, muốn hắn hiểu

cảm tình là như thế nào, vẫn nghĩ đây là một quá trình

rất dài, lại không ngờ rằng nhanh như vậy liền gặp được thiếu niên trước mắt này, khiến hắn lần đầu tiên gặp mặt đã muốn đem thiếu niên mềm yếu

này

gắt gao ủng vào trong lòng, cho nên, sau khi

tìm được thảo dược, hắn nghĩ rèn luyện

tựa hồ đã xong.

Ở trong ngực

Sát Nặc kín không kẽ hở đợi một lúc, Ngự Thượng Tuyền mới dùng tay

đẩy đẩy hắn: “Được rồi, chúng ta nhanh đi tìm thảo dược đi”.

Dụi

dụi mắt, phát hiện từ khi gặp gỡ nam nhân này, số lần mình khóc so với mười năm nay còn muốn nhiều hơn.

Sát Nặc

cảm thấy việc y rơi xuống tựa hồ có vấn đề,

nhưng vấn đề là gì thì hắn nghĩ mãi không ra, thôi không nghĩ nữa, lắc lắc

đầu, đưa lưng về phía thiếu niên chậm rãi ngồi xuống, rất nhanh, thiếu niên đã leo lên lưng hắn, lại cảm giác được một đoàn mềm mềm nào đó cũng leo lên, lúc

này mới đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.Ở trên đường, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Sát Nặc tận lực giải thích một số thường thức ở

đại lục này

cho

thiếu niên.

“Ta là thủy, hỏa, thổ, quang

Chiến

sĩ tứ hệ”. Thời điểm nói lời này, ánh mắt Sát Nặc

tuy rằng vẫn lạnh lùng, nhưng sâu

trong ánh mắt không giấu được

kiêu ngạo.

Trong nhà quý tộc cùng bình dân, có xuất hiện Chiến

sĩ hoặc Ma pháp sư hai hệ, cũng đã coi là thiên tài, huống chi

hắn là

tứ hệ?

Ngự Thượng Tuyền lẵng

lặng nghe, có thể nghe ra kiêu ngạo

trong lời nói

của Sát Nặc, tuy rằng đã hiểu đại khái về

đại lục này, nhưng dù sao y cũng không phải lớn lên ở đây, cho nên chỉ

biết nam nhân rất lợi hại mà thôi, không có giống như những người khác khi nghe đến tin tức này sẽ cảm thấy hâm mộ, ghen tị.

Hiển nhiên Sát Nặc cũng ý thức được điểm này, đột nhiên cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

Giống như một đứa nhỏ đạt được điểm cao, cao hứng chạy về

nhà

chờ cha mẹ khen

thưởng, lại phát hiện cha mẹ không có ở nhà.

Thở ra một hơi, Sát Nặc nói tiếp:

“Đại lục có bảy loại

nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, quang cùng ám”.

Trải qua hiểu biết vừa rồi, Ngự Thượng Tuyền cũng đại khái đã biết những

nguyên tố này

đại biểu cho cái gì.

Mà Sát Nặc có được

tứ loại nguyên tố, hơn nữa trong những

nguyên tố đó, nguyên tố thủy,

quang có thể trị liệu, nguyên tố thủy,

hỏa, thổ, lại có thể công kích, có thể nói là vô địch!

…… Vậy

nam nhân như thế nào lại bị thương?

Ngự Thượng Tuyền

thực nghi hoặc.