Chương 22

Tang Húc mấy ngày nay tương đối bận rộn nên hai người cũng chưa có buổi hẹn hò chính thức.

Nhưng Sở Sở mấy ngày nay luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, Quá mức hạnh phúc, có chút không chân thực, cô sợ có một ngày mình sẽ đột nhiên tỉnh lại.

"Sở Sở."

Đột nhiên có người gọi cô, cô lần theo theo âm thanh đó nhìn lại, là Vương Tử Hạo học cùng lớp với cô, cậu ta cũng là thực tập sinh ở Tang Du.

Vương Tử Hạo có vẻ ngoài đẹp trai tỏa nắng, khi còn đi học được rất nhiều cô gái tặng cho các món quà nhỏ xinh khác nhau. Bởi vì lần trước Sở Sở cùng cậu ta hợp tác ở "Lạc thần", nên cũng thân quen hơn một chút so với các bạn học khác.

"Cậu phải đi rồi à? Chúng ta cùng đi đi." Vương Tử Hạo cười chạy về phía cô.

Sở Sở cũng lễ phép cười với cậu ta.

“Cậu sống ở đâu vậy?” Cậu ta thản nhiên hỏi.

"Ừ, tớ sống ở gần đây."

"Cậu có muốn cùng nhau đi ăn cơm không? Tớ mời."

"Xin lỗi, tớ có hẹn với bạn trai rồi."

Vương Tử Hạo kinh ngạc nhìn cô, "Thì ra trên diễn đàn trường nói cậu có bạn trai là thật à?"

“Ừ.” Sở Sở thẳng thắn trả lời.

“Như vậy à, vậy tớ sẽ mời cậu ăn cơm sau vậy.” Câu ta cũng không tiếp tục đào sâu về đề tài này.

Hai người nhanh chóng đi bộ đến cửa rạp hát, Vương Tử Hạo muốn đi tàu điện ngầm nên hai người đã tách ra.

Chỉ là Sở Sở còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Tang Húc đi tới trước mặt mình, cô kinh ngạc chạy tới ôm cánh tay của anh.

Ban đầu, cô muốn ôm eo anh nhưng lại hơi xấu hổ vì ở đây có nhiều người qua lại, hơn nữa lại còn ở ngay trước cửa nơi làm việc.

“Sao anh lại ở đây?” Cô ngước nhìn anh, đôi mắt emg thành hai vầng trăng khuyết.

“Hôm nay anh không bận nên tan làm liền đi qua đây.” Tang Húc cũng cười, thuận tay vén tóc mái của cô bị gió thổi ra sau tai.

“Cũng chỉ có vài bước chân thôi mà…” Tuy nói vậy nhưng niềm hạnh phúc của cô lại không thể diễn tả bằng lời.

Hai người nắm chặt tay nhau, vừa đi vừa chậm rãi trò chuyện. Lúc này đang là giờ tan sở, trên đường người qua kẻ lại, không ít người nhìn bọn họ với ánh mắt vừa thiện cảm lại vừa ghen tị.

Lúc đầu, Sở Sở cảm thấy hơi xấu hổ nhưng sau khi bị nhìn nhiều cô cũng quen dần với điều đó. Cô hận không thể nói cho mọi người trên toàn thế giới biết rằng Tang Húc đã là bạn trai của cô.

Rất nhanh, hai người đã đến tòa nhà tập đoàn Tang thị, vừa bước qua cửa chính, dọc đường đã gặp rất nhiều nhân viên tan sở chào Tang Húc. Trong góc khuất lén lút chọc chọc, giả vờ vô tình nhìn Sở Sở một cái với ánh mắt vừa tò mò vừa hóng chuyện.

Sở Sở cũng hào phóng cười với họ.