Chương 4
Hắn tin học trưởng có tấm long tốt lại hiền lành.Nếu anh ấy thật có thể quyết tâm không để ý tới hắn thì đã sớm bỏ chạy lấy người,làm sao còn ở trong này tán gẫu với hắn nha .
Ngẫm lại,Trình Thành Ngữ càng thêm chắc chắn Bình Thụ Bạch thật là người tốt .
Mặt hắn nâng lên, nhếch miệng cười.
Hắn cười giống như ánh mặt trời vô cùng chói mắt, sáng sủa, vẻ mặt ngây thơ kia rất giống đứa bé.
Bình Thụ Bạch tức giận với Trình Thành Ngữ chính là cậu ta luôn bày ra một bộ dạng như thế.
Bình Thụ Bạch oán hận trừng mắt Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ vẫn như cũ cười hết sức rực rỡ.
Nhìn da mặt Trình Thành Ngữ dày đến trình độ không ai sánh bằng,Bình Thụ Bạch biết chính mình bị hắn đánh bại .“Cho tôi một ly Champagne.”
Bình Thụ Bạch rốt cục không thể làm gì đành mở miệng.
Trình Thành Ngữ nghe được học trưởng mở miệng nói với hắn, hơn nữa không dùng khẩu khí tức giận, hắn lập tức giống như là nhặt được hai trăm vạn vui vẻ không thôi, liên tục gật đầu nói: “Được được được! Em lập tức đi lấy, học trưởng,anh chờ một chút, chờ một chút nha --” Hắn rời đi như bay.
Bình Thụ Bạch vốn có thể thừa dịp cơ hội này chuồn êm, nhưng mà -- hắn nghĩ đến vẻ mặt thấy vọng của Trình Thành Ngữ sau khi trở về,bước chân hắn muốn nhích cũng nhích không được.
Thật sự là gặp quỷ !
Hắn tại sao bị một tiểu quỷ trói chặt!
Bình Thụ Bạch không thể tiếp nhận chuyện sét đánh ngang tai này.Hắn thực cố gắng, thực cố gắng muốn nện bước thử rời đi, nhưng hắn ngay cả nửa bước cũng không có bước đi, khuôn mặt đáng yêu của Trình Thành Ngữ kia phút chốc lại xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hắn luôn nhớ tới vẻ mặt tinh tưởng hắn của Trình Thành Ngữ, nhưng hắn là Bình Thụ Bạch tuyệt đối là người đàn ông chân chính, nhất định sẽ không tin lời nói của hắn.
A! Hắn để làm gì để ý đến ý nghĩ điên khùng của Trình Thành Ngữ kia?
Dù sao chuyện hắn chán ghét Trình Thành Ngữ là chuyện thật nha, hắn tại sao vì một người hắn chán ghét trói tay trói chân không thể rời đo?
Trình Thành Ngữ tin tưởng hắn là do hắn ngốc.
Hắn kêu Trình Thành Ngữ đi lấy champagne , lại không hứa với hắn đứng đây chờ hắn.
Bình Thụ Bạch cho chính mình một lý do hợp tình hợp lý, lúc này mới an tâm muốn rời đi. Nhưng chân hắn vừa mới bước ra, hắn chợt nghe tiểu học đệ đáng ghét gọi hắn .
“Học trưởng, học trưởng,anh muốn đi đâu?” Trình Thành Ngữ vội vàng chạy đến, nghiêm mặt hỏi hắn.
Bình Thụ Bạch thật sự muốn nói hắn đi chết, thuận tiện nói cho Trình Thành Ngữ hắn phải đi, hắn phải rời khỏi, hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Trình Thành Ngữ.
Nhưng lời nói nhẫn tâm mới đến đầu lưỡi,Bình Thụ Bạch lại nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Trình Thành Ngữ,lời nói nhẫn tâm một câu cũng nói không nên lời, hơn nữa còn miễn cưỡng nuốt lời nói tàn nhẫn vào trong bụng, chỉ nói một câu,“Tôi muốn đi lấy đồ ăn .”
“Học trưởng muốn ăn cái gì,em giúp anh lấy.” Trình Thành Ngữ thích nhất là phục vụ Bình Thụ Bạch.
“Không cần, tôi có tay có chân, muốn ăn cái gì để tôi tự lấy.” Bình Thụ Bạch mặc dù rất giận Trình Thành Ngữ, nhưng hắn lại càng ghét chính mình, bởi vì hắn rõ ràng rất chán ghét Trình Thành Ngữ, chẳng qua là – tại sao vừa thấy mặt Trình Thành Ngữ, cái gì nên nói đều không nói được ?!
Bình Thụ Bạch đem tất cả tức giận trút lên món ăn, hắn gắp thức ăn nhét lên mâm giống như là phát tiết tất cả tức giận, nghiến răng nghiến lợi gắp món ăn chất cao như núi trước mặt.
Hắn rõ ràng là ăn không có khí chất , nhưng Trình Thành Ngữ vẫn cảm thấy dáng vẻ học trưởng ăn quá đẹp,rất có khí chất, rất phong cách!
Trình Thành Ngữ nhìn đến ngây ngốc.
Hắn hai mắt mở to nhìn chằm chằm Bình Thụ Bạch, chớp mắt một cái cũng không có.
Bình Thụ Bạch cảm thấy được hắn ngay cả ăn cũng không được yên tĩnh, hắn là rất muốn coi thường ánh mắt của Trình Thành Ngữ, mặc kệ hắn, nhưng mà --
Nhìn ánh mắt của Trình Thành Ngữ đúng là nóng người!
Ánh mắt của Trình Thành Ngữ giống như có hai luồng hỏa, thẳng tắp tiến đến trên mặt hắn, khiến cho tim hắn đập thình thịch.
Bình Thụ Bạch ghét bị Trình Thành Ngữ nhìn như vậy.
Hai người họ vẫn còn nhỏ nhưng ánh mắt Trình Thành Ngữ nhìn hắn luôn nóng bỏng,làm hắn vừa nhìn tim liền đập loạn:
“Cậu đừng có nhìn chằm chằm vào tôi được không?” Bình Thụ Bạch rốt cục nhịn không được kháng nghị .
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
“Em tại sao không thể nhìn chằm chằm học trưởng?” Hắn rất thích nhìn học trưởng nha!
“Bởi vì cậu như vậy, tôi sẽ không tự nhiên.”
“Em chẳng qua rất thích nhìn học trưởng.” Rất thích, rất thích nha!“Hơn nữa, dáng vẻ khi học trưởng ăn cũng rất đẹp nha!”
“Tôi ăn như hổ đói , có cái gì đẹp?” Bình Thụ Bạch dung giọng khô ráp cắt đứt lời ca ngợi của Trình Thành Ngữ, hơn nữa, vì chứng minh hắn ăn thật sự rất khó xem, hắn còn cố ý há miệng to ăn thịt, mở miệng to uống rượu.
Trình Thành Ngữ mặc kệ động tác Bình Thụ Bạch thô lỗ như thế nào!
“Dù sao học trưởng ăn cái gì cũng rất đẹp.”
Đẹp chính là đẹp, dù động tác thế nào cũng đẹp ? Ở trong lòng Trình Thành Ngữ thầm nghĩ .
Trình Thành Ngữ hắn hắn hắn...... không phải đồng tính chứ, nếu không sẽ không xem trọng hắn nha?
Bình Thụ Bạch nhất thời nổi lên lòng nghi ngờ, không khỏi liếc Trình Thành Ngữ một cái.
Nhưng mà --
Đánh chết hắn hắn cũng không tin Trình Thành Ngữ chính là gay, bởi vì – nghe nói Trình Thành Ngữ trước kia ở trường học, luôn nói cười với một đám con gái. Khuôn mặt luôn tươi cười như ánh mặt trời, chính khí làm cho người ta không - cảm giác một tia tà niệm, sẽ rất khó làm cho người ta liên tưởng đến phương diện kia.