Chương 2

Đôi môi của cô ấy có ma lực

Tôi nhấp một ngụm cà phê, dán mắt vào người phụ nữ kia, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, rất khó để tôi có thể nhìn rõ được dáng vẻ của người phụ nữ kia, chỉ có thể biết rằng bộ đồ trên người cô ấy rất đẳng cấp chắc chắn giá trị không thấp chút nào.

Bỗng chốc, tôi nhớ ra bản thân hôm nay đến đây vì có hẹn với người ta, lấy điện thoại bấm vào số của Phoebe, tình hình rất chi là tình hình, bên này tôi vừa mới đổ chuông thì người phụ nữ xinh đẹp kia cũng đúng lúc lấy điện thoại ra, bỗng nhiên tôi run lên, thế là cà phê đổ lên người tôi, mẹ kiếp, vào thời khắc mấu chốt không nên như thế chứ.

Tiếng va chạm giữa cái ly và mặt bàn khá lớn, đủ để thu hút ánh nhìn của người phụ nữ kia. Tôi đành kẹp điện thoại vào giữa vai và đầu để giữ lấy nó, còn tay thì mau cầm khăn giấy lau cà phê bị đổ. Khi tôi ngẩn đầu lên nhìn thì Phoebe đã đứng trước mặt tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt mình, bỗng chốc trong lòng nảy ra câu hỏi liệu cuộc sống sắp thay đổi không. Mái tóc dài xoăn buông xoã tự nhiên như thác nước, áo vest màu đen kết hợp với chiếc váy, tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô ấy. Gương mặt nét nào ra nét đó còn thêm chiếc mũi thẳng, đôi môi tô son nhạt có một loại hấp dẫn khiến người ta muốn phạm tội.

Tôi sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng mình lại bắt đầu thất thố. Bỏ qua những vết cà phê đã loang ra trên người, tôi lỗ mãng đứng dậy.

"Ừm... phoebe?"

Người phụ nữ mím môi khẽ gật đầu, tôi gọi người phục vụ đến.

"Cô muốn uống gì?"

Phoebe ngồi xuống và nhìn lên người phục vụ.

"Cho tôi một ly cà phê Lam Sơn, thêm sữa không thêm đường, cảm ơn."

Nhìn người phục vụ vừa mới vâng một tiếng rồi rời đi, tôi quay đầu nhìn Phoebe.

"Chào cô, tôi tên là Vương Phi Phàm."

"Chào cô."

Sau khi nhận sự đáp lại ngắn gọn từ phoebe, tôi đột nhiên cảm thấy rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ là một sự hớ hênh mà còn rất xấu hổ. Bầu không khí gần như bằng không, chúng tôi ngoại trừ ai khuấy cà phê của người nấy thì căn bản không giao tiếp với nhau.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhìn lên lần nữa bắt gặp khuôn mặt tuyệt đẹp của Phoebe.

"Tại sao cô lại muốn hẹn hò với tôi?"

Phoebe vươn tay chống đầu, nhướng mày nhìn tôi, nhưng trên mặt không hề có một nụ cười.

"Gặp nhau kiểu này hình như hỏi han chuyện riêng tư của nhau là điều cấm kỵ nhất, cô không hiểu chuyện này sao?"

Câu trả lời của Phoebe chắc chắn đã đẩy tôi vào thế càng xấu hổ hơn nữa, tôi cố gượng cười khẽ phàn nàn trong đầu.

"Nếu sớm biết thế này, có đánh chết tôi cũng chẳng đăng ký tài khoản tìm tình một đêm. Khốn kiếp! Chết tiệt!"

Vì không muốn làm bầu không khí ngột ngạt thêm, tôi đã cố gắng hết sức mỉm cười.

"Đây là lần đầu tôi hẹn như thế này, cho nên nếu có hành vi nào xúc phạm đến cô thì mong cô thứ lỗi."

Rõ ràng là tôi không thể gây ấn tượng với Phoebe bằng một câu nói như vậy. Cô ấy từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ thờ ơ, còn không cười được một cái, đây chẳng lẽ là người phụ nữ băng sơn trong truyền thuyết?

Phoebe đặt ly cà phê xuống, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô bao nhiêu tuổi?"

Tôi ngạc nhiên nhìn lại cô ấy, sau đó trả lời một cách thận trọng.

"Qua tháng nữa sẽ 25."

Và thế là Phoebe cau mày.

"Sao lại nhỏ thế?"

"Hả? Rất nhỏ sao? Còn cô thì sao?"

Phoebe lắc đầu im lặng như thể không hài lòng với tuổi của tôi.

"33."

Khi nhận được câu trả lời này, tôi như chết lặng, khoảng cách hai thế hệ... trời ơi...

"Tuổi tác không phải là vấn đề, vấn đề quan trọng là con người."

Tôi phải tự hoà giải, cảm giác như cuộc gặp gỡ này sẽ thất bại, thật là một ngày tồi tệ.

Phoebe vẫy tay.

"Tính tiền."

Tôi vội vàng lấy ví ra và hỏi.

"Cô phải đi à? Tôi không hợp khẩu vị của cô sao?"

Phoebe nhướng mày và nhìn tôi lần nữa.

"Chỗ này không thích hợp lắm, đi theo tôi."

Có cảm giác như bị cướp mất hoa cẩm tú cầu sau đó được trả lại, thế là tôi được chọn à?

Người phục vụ cười đến chỗ phoebe.

"Cô Lam, vẫn như lần trước sao ạ?"

Tôi nghi ngờ nhìn hai người nói chuyện, không biết có ý gì, Phoebe cười và lắc đầu.

"Cô ấy thanh toán."

Nói xong, người phục vụ đưa hóa đơn cho tôi. Tôi lấy tiền giấy ra và đưa cho cô ấy.

"Không cần thối lại."

Việc giữ mặt mũi vẫn cần phải làm, mặc dù tôi nghèo kiết xác, nhưng mà người Trung Quốc rất thích giữ mặt mũi, cho nên tui cũng tự nhiên phải thế.