Chương 138: Pn 8

Về đến nhà, Phoebe nhốt mình trong thư phòng, tôi bảo đầu bếp đi nghỉ, ở trong bếp hầm một nồi canh xương bắp. Đứng ở trong bếp, cẩn thận nêm nếm. Cho đến khi nồi canh sôi lên mùi bắp thơm nồng ngọt ngọt, hương vị làm tôi say mê. Múc một chén canh, cẩn thận mang vào thư phòng.

Đẩy cửa ra, thật bất ngờ khi thấy Phoebe cầm điếu thuốc của tôi đứng bên cửa sổ, trên mặt đất đầy tàn thuốc. Tôi chưa từng thấy cô ấy chán nản như vậy, tôi vội đặt cái chén xuống bàn, rồi bước nhanh đến bên cạnh cô ấy giật điếu thuốc trên tay cô ấy. 𝙍a‎ chương‎ nhanh‎ nhất‎ tại‎ ⩶‎ T𝑟UmT𝑟u‎ 𝘺en.𝗩N‎ ⩶

"Chị đang làm gì thế?"

Sau khi dập tàn thuốc, tôi không vui hỏi cô ấy, nhưng Phoebe cau mày không nói, mái tóc dài buông xõa quanh tai, cô ấy hơi nghiêng đầu, như thể bị đau đầu.

Tôi buồn bã ôm cô ấy vào lòng. Đưa tay ra xoa xoa thái dương.

"Chị còn đang lo lắng cho con sao?"

Cô ấy thả lỏng, tựa người vào tôi.

"Tiểu Phàm, thật ra ngay từ lúc bắt đầu tranh luận với em việc học của con, chị thật sự cũng phân vân. Làm sao mà chị không muốn Khuynh Phàm sống hạnh phúc và đơn giản chứ, làm sao mà chị để con bé sống cái thế giới đầy cạm bẫy, nhưng mà nếu hôm nay chị mềm lòng, chiều chuộng con bé. Tương lai về sau con bé lớn lên đi làm ăn làm sao đối phó được với những kẻ ăn thịt không nhả xương...."

"Nói tới cùng thì cũng sẽ có ngày con trưởng thành, chúng ta rồi cũng sẽ già đi, em hiểu chị, hôm nay không nhẫn tâm, Khuynh Phàm sẽ không học được cách trở thành người giống chị. Đừng tự trách nữa, đó là số mệnh của con, để cho con bé tự lớn thôi."

Phoebe lặng lẽ gật đầu trong vòng tay tôi.

"Nhưng mà cho dù có nghĩ không thông cũng không được hút thuốc. Làm thế sẽ huỷ hoại hình tượng nữ thần của chị trong lòng em, biết chưa?"

Phoebe vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Thời gian hầm vẫn chưa đủ. Nhưng mà chị cứ ăn thử đi."

Tôi bưng chén canh lên, cẩn thận thổi thổi, sau đó đút cho cô ấy từng thìa.

"Cẩn thật nóng."

"Tiểu Phàm, em cũng ăn đi."

"Đừng lo cho em, ngon không?"

"Cũng được..."

"Hoohoo, vậy được rồi. Hừm, bây giờ chuyện của con cũng xong rồi, chúng ta cũng nên suy nghĩ về chuyện của chúng ta...."

"Chị sẽ suy nghĩ thêm...."

"Đã lâu vậy rồi, chị còn chưa nghĩ xong sao?"

"Đây là chuyện cả đời."

"Chẳng thấy lúc chị kết hôn với Joan suy nghĩ cẩn thận gì hết!"

Tôi ai oán nhìn cô ấy, ước gì rơi vài giọt nước mắt cho mềm lòng. Đáng tiếc, cô ấy không quan tâm đến cảm xúc của tôi chút nào.

"Khác người, khác bản chất, đương nhiên thái độ cũng khác."

"Được rồi..."

Tôi nặng nề bưng chén canh chuẩn bị rời đi. Phoebe giơ tay kéo tôi lại.

"Thứ tư tuần sau, đi với chị chọn nhẫn cưới để đặt... còn về ảnh cưới gì đó. Em tự quyết định đi...."

Hạnh phúc đột nhiên tới như sét đánh ngang trời, làm tôi sống sờ sờ chết đi, sao lại đột ngột thế này, vợ à, có thể đừng quay xe nhanh thế được không, thái tim bé bỏng của em dạo này không tốt lắm!

Tôi ngây dại đứng yên tại chỗ, khoé miệng run rẩy một hồi.

"Chị... không đùa em chứ..."

"Vậy huỷ bỏ kế hoạch đi...."

"Đừng như thế! Không thể huỷ!! Cần phải kết hôn...."

Không cho Phoebe thời gian đổi ý, tôi vui vẻ chạy ra khỏi thư phòng ngay ~ mặc dù ở trong nước không lấy được cuốn sổ hồng, nhưng mà có thể tổ chức một cái nghi lễ thần thánh, cũng coi như đủ hạnh phúc rồi~

Nhưng mà... làm sao giải thích cho con hiểu đây?

...

Đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn luôn lạc tông với cách ăn mặc của Phoebe. Tưởng tượng một chút đi, một người phụ nữ ăn mặc cầu kỳ cùng với một người phụ nữ ăn mặc xuề xoà, mặc dù cô ấy không phàn nàn gì hết, nhưng mà trong tủ quần áo của tôi có không ít quần áo của mấy nhãn hiệu cao cấp chèn ép mấy cái quần áo bình dân của tôi.

Ví dụ như bây giờ.

"Này, chị để em mặc cái này đi!"

"Hừ. Chướng mắt."

Phoebe một tay cầm ly cà phê, tay kia cầm tờ báo tài chính, ngồi trên ghế sô pha, cô ấy thậm chí không thèm nhìn tôi.

"Nó chưa hư mà, sao lại chướng mắt!"

Tôi lấy một chiếc áo sơ mi kẻ sọc ra và giận dữ nói... Người nọ vẫn giữ nguyên tư thế...

"Chị rất hài lòng với thái độ sống tiết kiệm của em, nhưng mà chị cũng cần giữ thể diện. Em không mặc áo sơ mi với quần jean thì là mặc áo hoodie với quần jean. Có thể thay đổi phong cách được không? Mang em đi ra ngoài chơi thật sự chẳng có phong cách."

Hiếm khi thấy Phoebe với hơi thở đầy uất hận của cuộc sống, tôi tò mò nhìn cô ấy.

"Vậy thì chị muốn em mặc gì? Váy ngắn gợi cảm cùng với đôi tất đen sao?"

Phoebe hừ hừ cười chế nhạo, còn tung ra một ánh mắt sắc bén.

"Này được nha."

Tôi vội vàng chặn lại cái suy nghĩ của cô ấy.

"Thôi đừng! Váy gì đó... gió lùa vào trong háng, em không cần!"

"Tục!"

Phoebe đặt cốc cà phê và tờ báo xuống, đi chân trần đến trước mặt tôi, tự nhiên dang tay ra ôm tôi thật chặt, cô ấy mặc quần áo rộng thoải mái ở nhà, tóc dài hất ra phía sau.

Cái ôm này còn mang theo chút làm nũng, tôi cưng chiều ôm lấy cô ấy.

"Này, bà nội của em ơi, chị sao thế?"

"Chỉ muốn ôm thôi."

Tôi hôn lên trán cô ấy, dù cô ấy có mạnh mẽ đến đâu thì cô ấy vẫn là một người phụ nữ, một người phụ nữ nhỏ bé cần được cưng chiều.

"Chị cũng mau đi thay đồ đi. Nhà thiết kế đã hẹn hôm nay sẽ đến. Sau khi chọn xong nhẫn để đặt, chúng ta sẽ đi chọn váy cưới."

Tôi vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô ấy, vòng eo thon gọn thật khiến người ta mê như điếu đổ. Phoebe khẽ gật đầu rời khỏi vòng tay của tôi.

"Vương Phi Phàm, chị ra lệnh cho em đặt lại áo sơ mi và quần jean vào vị trí ban đầu. Lấy bộ đồ thứ hai từ bên trái trong tủ ra."

Tôi thở dài, giấy trước mới được cho ăn kẹo giây sau đã bị cho một cái tát, đặt ở trên người tôi, cô ấy lúc nào cũng đúng!

"Vóc dáng em cũng đâu đến nỗi nào, mỗi lần đặt quần áo cho em, em còn không thèm nhìn một cái, em có ý gì?"

Phoebe đưa tay lấy chiếc áo sơ mi trong bộ vest và mặc vào cho tôi, miệng vẫn còn nũng nịu phàn nàn tôi.

"Chị đâu phải đâu biết, em hay chọn mấy cái nào mặc thoải mái, cũng đâu có tham gia tiệc tùng gì. Đương nhiên mấy bộ này có hợp để mặc ở nhà đâu! A.... Đau... chị nhẹ chút... nhẹ chút...."

Phoebe giơ tay thắt một chiếc nơ nhỏ cho tôi, cô ấy ngấm ngầm ra sức siết khiến cổ tôi đau điếng.

"Em nghe cho rõ đây. Quần áo của em là chị đích thân đến cửa hàng đặt cho em, ghi rõ số đo ba vòng, chọn chất liệu, rồi nhờ thiết kế may từng cái một. Kết quả lấy về nhà, em thì hay lắm mắt cũng không nhấc lên mà xem. Đúng là tên không biết điều!"