Ngày đó, câu “Rời khỏi triều đình, cáo lão hồi hương!” của Tần Oản Khanh tựa như một đòn chí mạng, đem Ân Thái Cực đang nở mày nở mặt ở Đại Thịnh vương triều diệt trừ triệt để đi.
Chuyện này tựa như tiếng sấm sau cơn mưa, oanh động toàn bộ triều chính Đại Thịnh.
Ai cũng không nghĩ tới, một nữ mưu sĩ nho nhỏ, lại có lực ảnh hưởng khổng lồ như vậy, ra tay liền nắm quyền cao, văn võ bá quan trong triều nghe thấy biến sắc đi tiễn Quốc sư rời khỏi kinh thành.
Ngoài mặt xem ra, Ân Thái Cực thật là bởi vì cùng Tần Oản Khanh cược thua mà gặp kết cục này, nhưng cẩn thận suy nghĩ, nếu đương kim thiên tử không chịu gật đầu đáp ứng, ai có thể động vào Quốc sư quyền cao chức trọng?
Nói đến nói đi, Ngao Trinh bất quá là nương theo lần đánh cuộc này, biết thời biết thế trừ bỏ thế lực của Ân Thái Cực.
Qua sự kiện lần này, mọi người cũng nhìn ra một sự thật.
Ngao Trinh đứng ở trên mọi người, ngoài mặt bất động thanh sắc tùy ý mọi người ở dưới mắt hắn làm chuyện mờ ám, trên thực tế hắn sớm đem chuyện của mỗi người hiểu rõ ràng, chỉ cần có cơ hội, tùy thời diệt trừ.
Cho dù là Quốc sư nguyên lão tam triều cũng vậy.
Lúc ấy Ân Thái Cực từng hèn mọn thỉnh cầu, hắn chỉ lạnh lùng cười nói:
“Thân là Quốc sư Đại Thịnh, nếu như bây giờ đổi ý, chẳng phải là đã đánh mất mặt mũi Đại Thịnh ta? Huống hồ ngươi tuổi cũng đã lớn, nhân cơ hội lần này cáo lão hồi hương, cũng có thể hưởng nhiều thêm mấy ngày thanh phúc.”
Lời nói này, trực tiếp đem hết thảy đường lui của Ân Thái Cực phá hỏng.
Sau đó, Ngao Trinh từ miệng thám tử biết được, con sứa kia thật là Ân Thái Cực vì hãm hại Tần Oản Khanh, cố ý phái người đưa vào hồ Nguyệt Ương.
Không nghĩ tới Tần Oản Khanh thông minh tuyệt đỉnh, liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối, chẳng những thập phần xảo diệu hóa giải nguy cơ của bản thân, lại chặt đứt quan đồ015
của Ân Thái Cực.
Ngao Trinh không khỏi đối với nàng càng thêm vài phần kính trọng.
Được phong làm đệ nhất nữ mưu sĩ – Tần Oản Khanh, sau khi Ân Thái Cực rời khỏi kinh thành, cũng chính thức bước lên con đường làm quan của nàng.
Mà văn võ bá quan vốn đối nàng có chút bất mãn, tuy rằng không quen nhìn nữ tử cùng bọn họ làm quan, nhưng lệnh vua khó cãi, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng công khai xuất hiện ở Cần Chính Điện.
Bất quá, vào triều ngày đầu tiên, Tần Oản Khanh liền ở đại điện hướng Hoàng Thượng đề nghị tổ chức khoa cử, hướng dân gian chiêu hiền nạp sĩ mà chịu khổ do quần thần phản đối.
Theo quan niệm của nàng, Đại Thịnh là triều đại thiếu hụt ở mọi phương diện, quan viên trong triều dường như có quan hệ gần gũi với Hoàng tộc, thải thừa kế chế015, mà dân chúng bình thường cho dù người mang tuyệt kỹ, đầy bụng kinh luân, cũng không có cơ hội vào triều làm quan.
Nếu muốn quốc gia cường thịnh hơn, chiêu hiền đãi sĩ vô cùng quan trọng, nàng mới mở miệng đưa ra phương pháp khoa cử này.
Nhưng một lời này của Tần Oản Khanh, lại ở triều đình vốn bình tĩnh nhấc lên cơn sóng thần.
Bọn quan viên này vừa sinh ra liền hưởng thụ vinh hoa phú quý, có thể nào cho phép bình dân bá tánh đến chiếm một chén canh? Vì tiền đồ của bản thân, mãnh liệt tỏ vẻ phản đối, thậm chí công kích Tần Oản Khanh – người đưa ra chuyện này.
Ngao Trinh vì tránh cho tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, lập tức tuyên bố bãi triều.
Sau đó, hắn liền lệnh cho người duy nhất không tại triều đường biểu hiện phản đối Thừa tướng Trần Hữu Đạo cùng Tần Oản Khanh, theo hắn vào ngự thư phòng.
Tuy rằng làm Thừa tướng cao quý, nhưng bởi vì Trần Hữu Đạo tính cách ôn hòa, đối người ngoài có lễ, lại rất được Hoàng Thượng tín nhiệm, cho nên trên dưới triều đình đối với vị lão Thừa tướng qua tuổi bảy mươi này đều vô cùng tôn trọng.
Trước đó vài ngày ông xin hồi hương, vừa trở lại kinh thành, liền nghe nói trong triều có thêm một vị nữ mưu sĩ họ Tần.
Sau khi nghe ngóng, mới biết được Tần Oản Khanh lại là trưởng nữ môn sinh đắc ý của ông – Tần Thư Viễn.
Mà Tần Oản Khanh trước khi vào cung, cũng từng nghe phụ thân nàng nói qua, đối với vị lão Thừa tướng hạc phát đồng nhan016, mưu tính sâu xa này hết sức kính trọng.
“Tần cô nương, ngươi có thể đem chế độ khoa cử này nói kĩ càng hơn một chút? Lão thần có rất nhiều điều điểm không rõ, ví như ngươi nói cái gì Trạng Nguyên, thám hoa…”
Sau khi mấy người đi vào ngự thư phòng, Trần Hữu Đạo liền hỏi ra nghi vấn trong lòng, liền ngay cả người từ đầu tới đuôi không phát biểu ý kiến Ngao Trinh, cũng biểu hiện ra nồng đậm hứng thú.
“Cái gọi là Trạng Nguyên, thám hoa, bảng nhãn là một cách xưng hô, chính là cách phân chia quan cấp lớn nhỏ, mục đích chủ yếu của khoa cử, là hy vọng triều đình có thể ở trong bình dân bá tánh, chiêu tuyển ra kỳ tài chân chính có năng lực trị quốc…”
Đối mặt ánh mắt tha thiết chờ đợi của Hoàng Thượng cùng Thừa tướng, Tần Oản Khanh không hề giữ lại đem tri thức kiếp trước của nàng, lấy cách diễn đạt mà người triều đại này có thể nghe hiểu được, một năm một mgười giảng ra.
Nàng cho rằng, nếu muốn một quốc gia chân chính phú cường, thân là Đế Vương trừ bỏ có được khí phách cùng với gan dạ sáng suốt, càng phải học làm sao để lợi dụng quyền lực trong tay, điều động những thần tử tướng lãnh chân chính có năng lực, có dũng khí.
Có văn võ chiếu cố, hơn nữa học được cách dùng người, mới có thể tăng cường quốc lực.
Đại Thịnh tuy rằng lãnh thổ rộng lớn, nhưng chênh lệch giữa quý tộc cùng bình dân lại quá lớn, hơn nữa có một ít quyền quý ỷ vào xuất thân của chính mình mà ức hϊếp dân chúng, muốn làm gì thì làm.
Tình trạng như vậy, thời gian lâu dài sẽ khiến cho dân chúng oán hận, loại oán hận này càng ngày càng tích tụ, sẽ xuất hiện cục diện phản loạn.
Một khi nội loạn sinh ra, họa ngoại xâm tất sẽ thừa cơ mà vào, có thể tưởng tượng được tương lai Đại Thịnh sẽ không có một ngày bình yên.
Nhưng bình dân nếu cũng có thể vào triều làm quan, tình huống sẽ không giống, đặc quyền quý tộc giảm bớt, chênh lệch cùng bình dân cũng thu nhỏ lại, dân chúng có cơ hội chuyển mình tự nhiên oán hận cũng sẽ giảm bớt.
Ngao Trinh tại vị bảy năm, vấn đề này, chưa từng có người dám đề cập.
Đường đến Đế vị của hắn nhiễm bởi máu tanh, hắn luôn tin tưởng rằng, Hoàng quyền là không thể xâm phạm, nếu hắn thân là người đứng đầu thiên hạ, nhất định có thể đem Đại Thịnh thống trị đến có tiếng có miếng.
Cho đến hôm nay hắn mới phát hiện, địa vị Hoàng quyền mà hắn cho là không thể xâm phạm, vô cùng có khả năng bởi vì hắn thống trị không tốt mà chịu hủy diệt.
Liền ngay cả người luôn luôn được gọi là mưu trí Trần Hữu Đạo, cũng bị lời nói này của Tần Oản Khanh khiến cho lòng sinh sợ hãi.
“Nói như vậy, chính sách trị quốc của Đại Thịnh ta, xác thực còn tồn tại rất nhiều khiếm khuyết a.”
Thì thào tự nói một hồi lâu, Trần Hữu Đạo đột nhiên hướng Ngao Trinh ngồi ở sau ngự án thi lễ.
“Lão thần hôm nay xin nói một tiếng chúc mừng với Hoàng Thượng.”
“Ồ? Lời chúc mừng từ miệng Thừa tướng là từ đâu mà có?”
Ông vuốt vuốt chòm râu màu bạc, hướng về phía Tần Oản Khanh cười hắc hắc.
“Hoàng Thượng có thể được Tần cô nương tương trợ, Đại Thịnh ta tương lai tiền đồ bất khả lượng.”
“Thừa tướng quá khen, những điều Oản Khanh vừa mới nói bất quá là tùy tiện mà nói, mong rằng Thừa tướng chỉ điểm nhiều thêm.”
“Tần cô nương không cần đa lễ, phụ thân ngươi Tần Thư Viễn tuy rằng chỉ Huyện lệnh huyện Song Hỷ nho nhỏ, nhưng hắn làm người thanh liêm, phá án nghiêm minh, lão phu luôn yêu thích, không nghĩ tới hắn dạy được khuê nữ trí tuệ hơn người, làm cho lão phu bội phục a.”
Nói xong, ông ái muội nhìn Hoàng Thượng nhà mình liếc mắt một cái.
“Bất quá lão phu cảm thấy kỳ quái, nếu lúc trước Tần cô nương đây mang thân phận tú nữ được tuyển vào cung, như thế nào không tiến vào hậu cung, lại cố ý phải làm một nữ quan đến phụ tá Hoàng Thượng? Theo lão phu nhận thấy, Tần cô nương tài hoa hơn người, tri thư đạt lễ, nếu nhập hậu cung, tất là lựa chọn hàng đầu cho Hậu vị…”
Chữ “Hậu vị” của ông vừa nói ra miệng, sắc mặt Tần Oản Khanh biến thành trắng bệch.
Ngao Trinh sau ngự án, bởi vì nàng biến sắc mặt mà lòng không vui.
Tốt xấu gì hắn cũng là Thiên Tử một quốc gia, hơn nữa dung mạo phong thần tuấn lãng, nữ tử trong thiên hạ đều khát vọng trở thành phi tử của hắn, mà nàng lại hận không thể cách hắn càng xa càng tốt, chẳng lẽ Ngao Trinh hắn thật sự không hợp mắt nàng như vậy sao?
“Hoàng Thượng thân là người đứng đầu một quốc gia, hậu cung nhất định mỹ nữ như mây, Oản Khanh mặc dù tự cao có chút tài hoa, nhưng nếu thực so với nương nương hậu cung đa tài đa nghệ mỹ mạo thiên tiên, thật sự là không đáng nhắc tới a.”
Trộm nhìn Ngao Trinh cách đó không xa liếc mắt một cái, nàng thật tình hy vọng hắn tốt nhất đừng đem tâm tư kỳ quái đặt ở trên người nàng.
Không thể không nói, nếu chỉ cần theo góc độ thưởng thức để nhìn hắn, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, nam nhân giống Ngao Trinh tuyệt đối là hàng hot trong mắt nữ nhân, nàng chỉ sợ cũng sẽ bị hắn hấp dẫn.
Nhưng nàng chưa quên hiện tại chính mình ở triều đại phong kiến, Hoàng Đế là lớn nhất, hắn sẽ không có chừng mực mà đem nhiều dạng nữ nhân khác nhau cho vào hậu cung.
Nàng lại không hứng thú cùng một đám nữ nhân tranh lão công, huống chi các nàng còn người người tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn.
Trần Hữu Đạo vuốt râu cười, cảm thấy rõ ràng là đáy lòng tiểu nha đầu như ‘trích tiên’ này đang có âm mưu gì đó.
Quả nhiên là cô nương thông minh, không bị vinh hoa phú quý hấp dẫn, thấy rõ cái gì mình muốn, cái gì mình nên buông tha.
Ngao Trinh lại bị lời nói của nàng làm lòng cứng lại.
Cái gì nương nương trong hậu cung đa tài đa nghệ mỹ mạo tựa thiên tiên, tuy rằng cách đây không lâu hắn mới nạp một đám phi tử vào cung, nhưng dù đám nữ nhân này cộng lại, cũng không so được với nữ tử trước mắt này.
Thấy hai người một truy một trốn, Trần Hữu Đạo cũng không vạch trần.
Ba người lại hàn huyên một hồi về cách trị quốc, ông liền tìm cơ hội đứng dậy cáo từ.
Tần Oản Khanh cũng đồng thời xin cáo lui, nhưng Tiểu Ngưu Tử lại vào lúc này đi vào ngự thư phòng báo cho biết nên dùng cơm trưa.
“Oản Khanh hẳn là cũng đã đói bụng, không bằng theo Trẫm cùng dùng bữa, được không?”
Nàng vừa định cự tuyệt, chợt nghe Ngao Trinh lại nói:
“Vừa rồi những lời ngươi cùng Thừa tướng nói, Trẫm còn có rất nhiều điểm không hiểu lắm, không bằng liền thừa dịp dùng bữa, ngươi lại giải thích cụ thể cho Trẫm.”
Hoàng Thượng đã hạ thấp tư thái như vậy, nàng cũng không tiện cự tuyệt.
Ngự thiện Hoàng gia phong phú mà xa hoa, sơn trân hải vị cái gì cũng không thiếu.
Tiểu Ngưu Tử thực biết xem sắc mặt, biết chủ tử gần đây đối Tần cô nương cực có hứng thú, liền cố ý đem chỗ ngồi của nàng an bài ở bên người chủ tử.
Ngao Trinh đáy lòng chợt vui, nhịn không được thưởng Tiểu Ngưu Tử ánh mắt khen ngợi.
Trong bữa ăn, hắn tính hỏi tượng trưng vài vấn đề đơn giản, Tần Oản Khanh rất nhanh liền giúp hắn giải thích nghi hoặc, cũng xảo diệu lựa chọn dùng từ thích hợp, tận lực đem một ít kế sách trị quốc nàng biết giảng ra.
Hắn nghe được mê mẩn, vừa từ nội tâm thưởng thức kinh hỉ nàng mang đến cho hắn, vừa ảo não lúc trước vì sao lại đi đáp ứng yêu cầu vĩnh không vào cung của nàng.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng mở mở khép khép, biểu tình sinh động tự nhiên, lúc nói đến cao hứng, trên mặt còn có thể không tự chủ được hiện lên thần thái động lòng người, nhất thời trái tim hắn đều bị nàng chiếm cứ.
Nói một hồi lâu, Tần Oản Khanh lúc này mới phát hiện Ngao Trinh bên cạnh không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, thức ăn trên bàn lại một miếng cũng không chạm vào.
Nàng nhăn mi, khó hiểu hỏi:
“Hoàng Thượng, người sao lại không ăn?”
Ngao Trinh hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hoàn hồn, lắc đầu nói:
“Trẫm không đói.”
“Chuyện này không thể được nha.”
Nàng nghiêm trang chỉ chỉ đồ ăn trên bàn.
“Muốn có thân thể khỏe mạnh, một ngày ba bữa không thể thiếu, hơn nữa mỗi loại đồ ăn đều chứa dinh dưỡng khác nhau, không thể kiêng ăn, Hoàng Thượng người mỗi ngày bận việc triều chính, hao tâm tổn sức cố sức không nói, nếu lúc thật đói, khi lại quá no, đối thân thể thương tổn là rất lớn.”
Nàng nghĩ đến phụ thân nhà nàng cũng là ba bữa không chừng, liền nhịn không được mở miệng răn dạy.
“Đừng tưởng rằng bây giờ còn tuổi trẻ, liền chà đạp bản thân, hiện tại có lẽ sẽ không sao, chờ lớn tuổi, người sẽ nếm mùi đau khổ.”
Nói xong, nàng theo thói quen cầm lên lá rau đưa đến trước mâm, dùng chiếc đũa gắp mấy miếng thịt, nấm, lại chấm chút nước tương cẩn thận gói lại, đưa tới trước mặt Ngao Trinh.
“Cách ăn này thực ngon miệng, hơn nữa…”
Lúc nàng phát hiện trước mắt gương mặt là Ngao Trinh mà không phải phụ thân nàng, Tần Oản Khanh đột nhiên cả kinh.
Ông trời, nàng sao lại hồ đồ như vậy, đây là Hoàng cung, mà không phải sân lớn của Tần gia a!
Ngao Trinh cảm thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc vô cùng đáng yêu. Nàng trước kia luôn đàng hoàng trịnh trọng, còn liều mình cùng hắn duy trì khoảng cách.
Nhưng vừa mới trong nháy mắt, hắn lại thấy biểu tình sững sờ trong mắt của nàng.
Mỉm cười tiếp nhận cuốn thức ăn nàng đưa đến, hắn cảm thấy mỹ mãn cắn một miếng.
“Trẫm thật không nghĩ tới, ngươi dạy người cũng rất ra dáng.”
“Hoàng Thượng thứ tội…”
Nàng vừa định đứng dậy, liền bị Ngao Trinh đè ép trở về.
“Đừng đem Trẫm trở thành một bạo quân không có việc gì liền định tội người khác, Trẫm chán ghét bộ dạng kia, mỗi ngày nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của đại thần đã đủ đáng ghét.”
Tần Oản Khanh ngạc nhiên.
‘Người người đều nói hắn là bạo quân gϊếŧ người không chớp mắt, không lâu còn tru sát phi tần hậu cung, ầm ĩ đến cả thiên hạ đều biết a!’
Tựa hồ nhìn ra nàng đáy lòng nghi hoặc, Ngao Trinh cũng không giải thích, dùng sức cắn cuốn đồ ăn, cách ăn này xác thực rất ngon miệng, nhưng là cắn xong, tương ở trong cuốn thức ăn lại dính vào khóe miệng hắn.
Đường đường Thiên Tử, một thân long bào chói mắt, cả người phát ra uy nghiêm nói không hết, lại dính chút tương ờ khóe miệng, lại đem khí thế này hủy không còn một chút.
Cách đó không xa Tiểu Ngưu Tử nhìn mà sợ hết hồn.
‘Chủ nhân khi nào xuất hiện loại hình dạng này?’
Cung nữ thái giám hầu hạ hai bên lại càng không dám đem ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Chỉ có Tần Oản Khanh xem bộ dáng này của hắn, không khỏi phì cười một tiếng.
Nàng đột nhiên phát hiện, kỳ thật nghe đồn cũng không phải hoàn toàn có thể tin, ít nhất Ngao Trinh hiện tại, tuy rằng sở hữu gương mặt tuấn mỹ đủ để mê hoặc nữ nhân, trên mặt còn dính vết bẩn nho nhỏ, lại làm cho hắn thoạt nhìn dễ gần, không hề có nửa điểm thô bạo.
“Hoàng Thượng trước đừng nhúc nhích.”
Nàng lấy ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng đem tương dính ở khóe miệng hắn lau đi.
Ngao Trinh nhìn thấy nàng cười mà ngây ngốc một hồi lâu. Theo động tác nàng chà lau, chết tiệt, lòng hắn cũng bị chà lau, tâm thần nhộn nhạo.
= = = = = = = = = = ta là thánh chuyển cảnh ^.^ = = = = = = = = =
Không lâu sau, Ngao Trinh liền hạ thánh chỉ, các tỉnh các châu công khai tổ chức khoa cử, tiếp nhận danh sĩ hiền tài.
Tuy rằng trong triều vẫn có người cực lực phản đối, nhưng do Thừa tướng Trần Hữu Đạo cùng vài tâm phúc trọng thần của Hoàng Thượng hết sức ủng hộ, cuối cùng đạo thánh chỉ này vẫn được ban bố xuống.
Lệnh này rất nhanh liền khiến cho cả nước oanh động, một ít người trẻ tuổi đọc đủ thứ thi thư, muốn góp phần sức cho đất nước, dòn dập báo danh khoa cử.
Mà dân chúng cũng đối với thánh chỉ này của Hoàng Thượng tán thưởng liên tục, dân gian nơi nơi đều lan truyền đương kim Hoàng Thượng quả thật là vị vua thánh minh.
Khi Trần Hữu Đạo đem mấy tin tức này nói cho Ngao Trinh, hắn nhịn không được cười lạnh.
“Trẫm nhớ rõ, Trẫm trong cảm nhận của dân chúng là một bạo quân không phân rõ trắng đen.”
Tuy rằng miệng nói lời lạnh nhạt, nhưng đáy lòng lại cực kỳ vui sướиɠ.
Mà đem đến vui sướиɠ liên tiếp cho hắn không phải người khác, chính là người gần đây vẫn bồi ở bên người hắn lo trước lo sau, làm hắn càng ngày càng đặt nàng vào trong lòng – Tần Oản Khanh.
Theo chế độ khoa cử thi hành, số dân chúng muốn đền đáp quốc gia tăng vọt.
Mùa hạ nóng bức đã trong lúc mọi người bận rộn cũng lặng lẽ đến.
Gần đây thời tiết oi bức dị thường, từ sau khi chuyện ma quái hồ Nguyệt Ương chấm dứt, thỉnh thoảng Tần Oản Khanh mang theo Kim Châu, Ngân Bảo đi tản bộ hóng mát nơi đó.
Đại khái là năng lực của nàng đã được khẳng định, Ngao Trinh vài lần muốn giúp nàng đổi một cung điện hoa lệ, nhưng nàng đều cự tuyệt, vừa là ở đã quen, vừa là không muốn quá mức tiếp cận hắn.
Trong quá trình ở chung, nàng chậm rãi phát hiện Ngao Trinh nếu bỏ đi vẻ ngoài là Hoàng Đế, kỳ thật là nam tử rất đáng giá thưởng thức. Hắn thông minh, lý trí, hào sảng, đức độ, căn bản không giống bạo quân, thật không hiểu người ngoài vì sao lại chụp cái mũ này lên cho hắn?
Sau giờ ngọ017, Tần Oản Khanh vừa đi vừa nghĩ ngợi, mang theo đồ vật mấy ngày nay sửa sang chuẩn bị đến ngự thư phòng diện thánh, vừa mới đi vào cửa phòng, chợt nghe bên trong truyền ra một tiếng thét, tiếp theo, truyền ra tiếng đồ vật đổ vỡ.
Canh giữ ở cửa Tiểu Ngưu Tử sắc mặt trắng nhợt.
“Tần cô nương có chuyện quan trọng sao? Nếu như không có, nô tài khuyên người tốt nhất không nên đi vào diện thánh, bằng không kết cục như mọi khi đều thực thảm.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng sao lại phát hỏa lớn như vậy?”
Tiểu Ngưu Tử thấy bốn bề vắng lặng, vẫn thật cẩn thận từng li từng tý lấy tay che nửa miệng lại, thấp giọng nói:
“Nửa canh giờ trước, thám tử biên quan báo lại, tựa hồ đưa về tin tức không tốt.”
Tần Oản Khanh nhất thời hiểu rõ. Mấy ngày trước chợt nghe Hoàng Thượng nói, gần đây quan hệ Đại Thịnh cùng Đông Thục vô cùng căng thẳng, xem ra xung đột vùng biên giới hai nước tựa hồ càng thêm kịch liệt.
Nàng tiến vào ngự thư phòng, chỉ thấy hai tiểu thái giám mười lăm, sáu tuổi quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Nô tài đáng chết, cầu Hoàng Thượng khai ân…”
Ngao Trinh chắp tay ở ngự thư phòng đi qua đi lại, thấy hai thái giám lại vừa khóc vừa sợ, nhất thời không có chỗ phát tiết.
“Hai tên vô dụng, ngay cả trà cũng không chuẩn bị được, tay chân vụng về! Tiểu Ngưu Tử, còn không đem hai tên ngu xuẩn này kéo ra ngoài thưởng bản tử…”
Ngoài cửa Tiểu Ngưu Tử vừa nghe, vội vàng đi vào.
Tần Oản Khanh thấy thế, lại tiến lên đá hai tiểu thái giám kia mỗi người một cước.
“Hai tên không có mắt này, ở trong cung hầu hạ lâu như vậy, làm sao lại để cho Hoàng Thượng phiền loạn? Thật sự là vô dụng hết sức.”
Nàng mắng một trận, ngược lại nhìn về phía Ngao Trinh.
“Hoàng Thượng, đối phó loại nô tài vô dụng này, nên sai người đem bọn họ ra cho loạn côn đánh chết mới có thể giải hận.”
Ngao Trinh, Tiểu Ngưu Tử cùng với kia hai tiểu thái giám bị dọa đến ngay cả nói đều nói không được, mọi người bị lời nói của nàng làm cho choáng váng.
Tần Oản Khanh trong ấn tượng của bọn họ là người biết đạo lý, mỹ nhân tâm địa thiện lương, nhưng hiện tại…
“Bất quá nói đi thì phải nói lại…”
Mọi người ở đây lập tức kinh ngạc, lại thấy nàng nở nụ cười lấy lòng, đưa tay chỉ chỉ hai tiểu thái giám.
“Gần đây thời tiết thật đúng là nóng, hai tên nô tài này nếu trực tiếp bị đánh chết thì hoàn hảo, chỉ sợ đánh không chết, còn phải cho bọn hắn ăn canh uống dược, chẳng những lãng phí dược của Thái y viện, Hoàng Thượng nhìn cũng phiền lòng. Không bằng lần này Hoàng Thượng trước nhớ kỹ, nếu hai tên nô tài còn không có mắt này tái phạm, xử phạt luôn một lần cũng không muộn a.”
Tiểu Ngưu Tử rốt cục phục hồi tinh thần lại. Hóa ra Tần cô nương là linh hoạt thay bọn họ cầu tình.
Ngao Trinh vốn trong lòng tức giận bị nàng làm một loạt hành động như vậy, nhất thời mất đi hứng thú muốn phạt người, đáy lòng hiểu được nàng là đổi phương thức làm cho hắn có thể phát tiết tức giận.
Thấy hắn không phản đối, Tần Oản Khanh nhanh chóng hướng hai tiểu thái giám ra hiệu.
“Hai tên vô dụng các ngươi, còn không mau đi ra ngoài làm việc.”
Hai tiểu thái giám hoảng sợ nhìn Hoàng Thượng một cái, thấy Hoàng Thượng không phản đối, liền vội hướng nàng một ánh mắt cảm kích, xoay người lăn lộn chạy ra ngoài.
Tiểu Ngưu Tử rốt cục buông tâm, thức thời lui ra ngoài.
‘Xem ra Hoàng Thượng quả nhiên đối với Tần cô nương khác với mọi người a.’
“Ngươi lá gan cũng thật không nhỏ, ngay cả người Trẫm muốn phạt cũng dám thả, ngươi không sợ Trẫm dưới cơn giận, cho ngươi thay hai tên nô tài không có mắt kia chịu đòn sao?”
Trong miệng tuy là nói như vậy, đáy lòng tức giận lại từ lúc nàng xuất hiện liền giảm đi một nửa.
Tần Oản Khanh vẻ mặt tươi cười hướng hắn thi lễ.
“Nếu Oản Khanh chịu một chút đòn có thể để cho Hoàng Thượng nguôi giận, vậy Oản Khanh bị đánh cũng đáng a.”
Ngao Trinh rốt cục bị nàng chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay nâng nàng lên.
“Trẫm đã nói, về sau nếu không có người ngoài, không cần hành lễ.”
“Hoàng Thượng cẩn thận!”
Khi hắn lại nâng nàng, suýt nữa dẫm phải mảnh vỡ của cái chén, nàng nhanh lôi kéo cánh tay của hắn hướng sang nơi khác, lập tức khom người dọn đi những mảnh vỡ.
“Đừng nhặt, sẽ làm bị thương tới tay.”
“Ta nếu không nhặt, sẽ làm bị thương đến Hoàng Thượng…”
Trong lòng Ngao Trinh run lên, có loại cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, hắn liền như vậy ngơ ngác nhìn nàng ngồi xổm trước mặt mình, đem những mảnh vỡ thật nhỏ kia từng mảnh từng mảnh nhặt lên đặt vào khay.
Sống nhiều năm như vậy, hắn nghe qua vô số lời khen tặng nịnh hót, không nghĩ tới, một câu lo lắng ngắn ngủi, một ánh mắt chân thành, lại làm người ta không kìm lòng được rơi vào cảm động.
Cho đến khi những mảnh vỡ đều thu dọn sạch, nàng mới chậm rãi đứng dậy, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Ngao Trinh không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh sáng trong mắt thật mị hoặc lòng người.
Bên tai nàng lập tức đỏ lên, tim không tự chủ được đập nhanh hơn, tổng cảm thấy ánh mắt kia tràn đầy du͙© vọиɠ trắng trợn.
Tần Oản Khanh bị ánh mắt hắn làm hoảng sợ.
“Hoàng Thượng bởi vì chuyện gì mà phát hỏa lớn như vậy?”
Nàng cố gắng nói sang chuyện khác, kì thực đáy lòng cũng có chút khẩn trương, sợ chính mình lâm vào cảm xúc không nên có.
Rất nhanh lấy lại tinh thần Ngao Trinh nhíu mày, xoay người đem một quyển tấu chương trên ngự án đưa cho nàng xem.
Nàng cẩn thận nhìn lên, sắc mặt cũng hơi đổi.
Hóa ra vùng biên quan gần đây xảy ra chiến sự, binh lực Đông Thục rất mạnh, Đại Thịnh liên tục thảm bại.
Đáng giận nhất là, đám binh lính Đông Thục kia lại đốt lương thảo Đại Thịnh, còn gióng chống khua chiêng lưu lại tờ giấy, nói cái gì chiến thần Đông Thục từng đi qua đây.
Loại hành vi này rõ ràng là không đem Đại Thịnh đặt ở trong mắt, thân là người đứng đầu một quốc gia, Ngao Trinh sao có thể nuốt nổi cơn giận này.
“Trẫm giận cũng không phải vì Đông Thục kiêu ngạo, mà là giận tướng lĩnh chỉ huy đại quân ở biên quan của Đại Thịnh ta, lại để cho quân địch vũ nhục Đại Thịnh như thế!”
“Xem ra quốc gia của ta trong việc quản lý quân sự, xác thực còn có rất nhiều chỗ cần tăng cường.”
Nàng lôi kéo Ngao Trinh ngồi vào ngự án.
“Hoàng Thượng, hôm nay ta tới diện thánh, cũng không phải là đặc biệt vội tới cầu tình cho hai tiểu thái giám kia, người trước bớt giận, nhìn vật ta vừa mới chuẩn bị.”
Nói xong, nàng từ ống tay áo lấy ra một quyển tấu chương rất dày, Ngao Trinh tò mò tiếp nhận lật xem, càng xem, vẻ mặt của hắn càng thêm hưng phấn.
“Một quốc gia nếu muốn cường đại, lực lượng quân đội là không thể thiếu, cần phải huấn luyện ra một đội quân cường đại, đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Đại Thịnh ta ở phương diện quân sự, khiếm khuyết nhiều lắm, đây là ta những ngày gần đây sửa sang lại một ít kế sách dùng binh, thỉnh Hoàng Thượng xem qua, nhìn xem đối với việc chấn chỉnh thực lực quân đội Đại Thịnh ta có có tác dụng hay không.”
Ngao Trinh tập trung tinh thần nhìn quyển tấu chương thật dày, nó như là một quyển thiên thư, cho dù hắn thân là Đế Vương nhiều năm, quyển sổ này vẫn gây cho hắn rung động không nhỏ.
Hắn từng tờ từng tờ chậm rãi lật xem, có khi nhíu mày, có khi vui sướиɠ, càng nhiều là đối quyển tấu chương này yêu thích không buông tay.
Khi hắn rốt cục đem tờ cuối cùng xem xong, mới phát hiện bên ngoài sắc trời không biết khi nào đã tối.
“Oản Khanh, Trẫm vô cùng may mắn gặp được ngươi…”
Đang muốn quay đầu gọi nàng, Ngao Trinh mới phát hiện nàng sớm dựa vào cái bàn cách hắn không xa, nặng nề ngủ.
“Hoàng Thượng, hiện tại đã gần giờ tý.”
Thủy chung canh giữ ở cửa Tiểu Ngưu Tử nghe thấy thanh âm chủ tử, mới dám vào trong nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tần cô nương thấy người xem tấu chương đến mê mẩn, không dám quấy nhiễu người, còn phân phó nô tài lệnh phòng bếp nấu canh sâm, nói chờ Hoàng Thượng xong việc, muốn người đem canh uống…”
Ngao Trinh thấy trong lòng ấm áp. Loại cảm giác được người nhớ thương, được người quan tâm, là thứ mà hắn trong hai mươi mấy năm nay chưa bao giờ cảm nhận qua.
Hắn thật cẩn thận từng li từng tí đến bên cạnh Tần Oản Khanh, tinh tế đánh giá dung nhan tuyệt mỹ của nàng, phảng phất thấy dường như xem thế nào cũng không đủ, nhìn nàng, trong lòng cũng không thể ngăn được hạnh phúc tràn đầy.
Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên rất muốn đem thân thể mềm mại này ôm vào trong lòng, hảo hảo yêu thương một phen.
“Hoàng Thượng, giờ không còn sớm, nô tài đánh thức Tần cô nương, cho nàng sớm đi trở về nghỉ ngơi đi.”
“Không cần quấy rầy nàng, nàng bồi Trẫm suốt một buổi chiều, khẳng định mệt muốn chết rồi.”
Nói xong, cúi người xuống, Ngao Trinh đem Tần Oản Khanh sớm đã ngủ say nhẹ nhàng ôm lấy, nhắm tẩm điện của hắn cách đó không xa Triều Minh cung đi đến.
Tiểu Ngưu Tử há to miệng.
‘Trời ạ, chẳng lẽ Hoàng Thượng đêm nay muốn triệu… Tần cô nương thị tẩm?’
014: sự nghiệp làm quan
015: như cha truyền con nối
016: tóc bạc mặt trẻ con – ý nói dù tóc đã bạc nhưng gương mặt vẫn còn trẻ trung.
017: từ 11h trưa đến 1h chiều