"Trần tổng nhờ cậu đưa cho tôi sao?" Nhận phần ăn trưa từ tay Vương Tài, Giang Trần Nhi khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, chị ấy khi nãy có đi ngang qua, hình như thấy chị làm việc hăng say quá nên không muốn làm phiền, liền đưa tôi mang giúp." Vương Tài mạch lạc nói.
Có sao?! Bình thường không nháo cũng loạn, hôm nay làm sao lại tốt đến vậy chứ. Giang Trần Nhi bất giác nhớ đến những chuyện trước đây, miệng nhịn không được nở nụ cười. Khiến người nhìn có chút đê mê, quả nhiên là yêu nghiệt, nếu không phải nàng là hoa đã có chủ, không biết lúc này người theo đuổi dài đến cỡ nào rồi. Đáng tiếc a...
"Nếu không có việc gì nữa, cậu có thể ra ngoài chứ!" Mãi vẫn chưa thấy người chịu đi, Giang Trần Nhi có chút cáu nói.
"A à, xin lỗi chị, giờ ra giờ ra liền, chị ăn vui vẻ." Nhanh nhẹn nói vài lời từ biệt, Vương Tài bước nhanh ra khỏi phòng Giang Trần Nhi, bắt đầu lại cùng vài bà tám trong phòng tán gẫu bát quái vài chuyện gần đây.
Giang Trần Nhi đặt phần ăn trưa của mình qua một lên, chỉ còn vài phần chi tiết nhỏ nữa thôi cho nên nàng cần phải tranh thủ làm xong. Đến khi xong nhìn lại đồng hồ đeo tay nàng mới có chút hoảng, đã gần ba giờ chiều rồi sao. Lại nhìn phần ăn đặt bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu, khi nãy vẫn có chút nóng giờ thì... Nàng tự hỏi, nếu giờ mình đi ăn, như vậy, có được xem là ăn trưa không?!
Vươn tay duỗi thẳng thân thể có chút mỏi của mình, Giang Trần Nhi nhanh chóng mang phần ăn ra khỏi phòng, hướng về phía phòng ăn của công ty mà đi. Bên trong hiện tại rất vắng vẻ, chỉ còn vài người đang tranh thủ dọn dẹp vệ sinh.
Giang Trần Nhi mở nắp chiếc hộp gỗ ra, bên trong chiếc hộp được chia ra làm hai, phần trên gồm ba ngăn cách điệu đẹp đẽ. Đồ ăn hẳn là của nhà hàng nhật, tempura được chiên vàng giòn, món có cơm cùng thịt tẩm bột chiên hẳn là tonkatsu nhỉ, ngoài ra còn có một chút rong biển xanh mướt bên cạnh. Phần dưới một vài chiếc bánh ngọt nhỏ xinh, đủ loại màu sắc, trong rất sống động, xinh xắn khiến người không nỡ ăn mất chúng.
"Ọttttt~" Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng trống bụng kéo dài, lập tức kéo theo ánh mắt tò mò của những người gần đó. Giang Trần Nhi có chút xẩu hổ che mặt, quả nhiên nhịn đói là không tốt chút nào. Đưa tay nâng đũa, nàng nhanh chóng gắp một con tôm ăn thủ, tuy đã nguội nhưng mùi vị ăn vẫn rất ngon, đậm đà.
Đồ nhật quả nhiên đều là thứ tốt!
"Vẫn chưa ăn sao?" Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Giang Trần Nhi theo bản năng quay lại nhìn, đầu chỉ gật "ừ" một tiếng.
Trần Hiểu Nhược tay cầm tách cà phê đến ngồi cạnh nàng, khi nãy nàng có đến phòng làm việc tìm nhưng nghe người nói nàng ra ngoài ăn, liền đến đây. Không ngờ nàng là người không nghe lời đến vậy. Trong lòng có chút bực bội nhìn nàng, tay không tự chủ được đưa lên xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng, nói:
"Phải biết yêu quý thân thể của mình chứ, nhìn em xem, ăn để rơi vãi dính đầy miệng này." Vừa nói nàng vừa đưa tay chùi nhẹ nơi khóe miệng nàng.
Giang Trần Nhi chỉ im lặng để im cho nàng, khuôn mặt có chút nóng rát. Cảm giác có người quan tâm, săn sóc thật hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhìn nàng dùng ánh mắt thâm tình nồng đậm nhìn mình, Giang Trần Nhi lại nghĩ, nếu trước đây hai người gặp được nhau sớm hơn chút, có phải những đau khổ tủi phận trước đây của mình sẽ không hề tồn tại, phải không.
"Ước gì em gặp được Nhược sớm hơn thì tốt rồi." Giang Trần Nhi đem những suy nghĩ trong lòng nói ra.
Trần Hiểu Nhược nghe mà có chút đau lòng, "Phải, ước gì tôi gặp được em sớm hơn thì tốt rồi. Em sẽ không phải chịu những chuyện không vui mà, tôi cũng sẽ vui vẻ bên em. Mỗi buổi sáng sẽ cùng nhau thức dậy trên một cái giường, cùng nhau đi làm, ăn trưa và khi tan tầm ta sẽ cùng nhau đến siêu thị mua đồ cùng nhau ăn. Tối đến, chúng ta cùng ôm nhau ngủ, như vậy thật tốt." Nói xong, nàng nhích người kéo gần khoảng cách lại, hai tay vòng qua ôm lấy vòng eo thanh mảnh nàng luôn yêu thích này, nghiêng đầu tựa lên vai Giang Trần Nhi.
"Đừng như vậy, mọi người đang nhìn kìa, xẩu hổ chết được." Hành động này của nàng thật khiến Giang Trần Nhi xấu hổ xong thôi, nhất là khi ánh mắt của mấy người kia đang nhìn chằm chằm mình không thôi.
"Ai dám nói gì, tôi sa thải họ liền. Em tin không?" Trần Hiểu Nhược có chút bá đạo nói. Nàng mới không thèm đi để ý đến bọn họ làm gì.
"Tin." Nàng mới không dám nói không a! Nếu người này làm thật, không biết sau này nàng có bị bọn họ trả thù, đuổi gϊếŧ không a!
"Ha ha, có phải em đang lo lắng nếu không tin bọn họ sẽ bị đuổi phải không? Ngây thơ quá đi bảo bối à, tôi sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm gì bọn họ cả đâu, yên tâm." Trần Hiểu Nhược không hiểu sao mỗi lần ở cạnh nàng đều cảm thấy mình thật thoải mái, yên tâm buông bỏ mọi thứ. Nhưng sẽ càng đau lòng khi thấy nàng đau lòng, chán ghét mình.
"....." Nàng thật ngây thơ đến vậy sao, "Người xấu..." Nàng nhỏ giọng nói.
"Hả! Gì chứ, ai người xấu hả?! Nói nghe xem nào, là ai hả." Trần Hiểu Nhược vui vẻ hỏi, trong lòng âm thầm tính kế với nàng.
"...... Không biết."
"Hừ, không biết hả. Nhận lấy nè." Giang Trần Nhi chỉ kịp kêu a một tiếng, miệng đã bị chặn lại. Một nụ hôn ấm áp chặn ngang những lời muốn nói giữa hai người. Trần Hiểu Nhược hết sức ôn nhu mυ"ŧ lấy đôi môi ngọt ngào, đầu lưỡi nóng nhẹ nhàng cậy mở khớp hàm nàng ra, nhanh chóng xâm chiếm.
Hai người hôn môi đến khi không khí ở giữa sắp hết mới chịu dời môi buông nhau ra. Giang Trần Nhi có chút khó thở, thở hổn hển lấy hơi, mặt đỏ đến mang tai mang theo ánh mắt đầy nước nhìn Trần Hiểu Nhược. Thấy nàng nhìn mình như vậy, tâm Trần Hiểu Nhược không nhịn được ngứa ngáy theo, hai tay ôm eo nàng siết ngày càng chặt lấy. Lại nhịn không được vẫn đặt lên cổ nàng một vài nụ hôn vụn, Giang Trần Nhi bởi vì nó tâm cũng có chút ngứa ngáy, nhưng vẫn chế trụ lại.
"Đừng, chúng ta đang ở công ty, không nên..."Khó khăn nói vậy chữ, Giang Trần Nhi dứt khoát vùi đầu vào hõm vai Trần Hiểu Nhược tránh đi những cái hôn này. Điều này khiến Trần Hiểu Nhược có chút buồn cười, nói:
"Sao vậy? Không làm nữa được không. Ha ha, bảo bối thật dễ thương." Nàng ôn nhu nói, cười cợt nhìn hành động đáng yêu này.
"Không đứng đắng." Giang Trần Nhi nhỏ giọng như muỗi kêu nói.
Sau khi chọc nàng cười đủ, Trần Hiểu Nhược ôm eo Giang Trần Nhi càng chặt hơn làm nàng có chút khó thở, đầu tựa vào nhau, nói:
"Trần Nhi, nếu sau này có một ngày tôi làm em buồn, đau khổ đến mức không thể nào tha thứ được. Liệu rằng, em có tha thứ cho tôi không." Tâm nàng có chút mong chờ đợi câu trả lời. Nếu là không chắc nàng sẽ đau lòng đến chết mất.
"Hả... Sao tự nhiên đang vui vẻ, Nhược lại hỏi những chuyện này. Bộ có chuyện gì sao?" Giang Trần Nhi có chút tò mò hỏi, tâm cũng bất an theo khi nghe nàng nói. Nàng sẽ tha thứ sao?
"Chỉ là nếu như thôi..." Nếu như thôi mà phải không.
"Không biết nữa, em nghĩ mình sẽ không dễ dàng tha thứ." Tha thứ, nếu được nàng đã có thể rồi, đáng tiếc là không được.
Dù biết câu trả lời sẽ như thế, nhưng tâm vẫn nhịn không được đau đớn. Quả nhiên... Trần Hiểu Nhược có chút mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại, cứ thế ôm lấy Giang Trần Nhi. Không khí xung quanh phút chốc lại rơi vào trạng thái trầm mặc, Giang Trần Nhi vì không muốn tiếp diễn cũng đành xin lỗi tiếp tục quay về phòng làm việc. Trần Hiểu Nhược thì vẫn không nói gì chỉ tùy ý nàng đi. Trên đường về phòng làm việc, Giang Trần Nhi vẫn mãi nghĩ, nàng cảm thấy hôm nay Trần Hiểu Nhược thật kì lạ, cảm giác này khiến nàng có chút khó chịu.
"Tít ~" Tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên, Giang Trần Nhi nhanh chóng mở xem, là Trần Hiểu Nhược gửi. Không phải trước đó đã gặp nhau rồi sao, nhớ rồi! Nghĩ vậy, khuôn mặt Giang Trần Nhi không tự chủ nở nụ cười, nhưng khi xem xong nội dung tin nhắn thì nàng không thể nào cười tiếp được nữa.
"Hôm nay tôi có việc, tôi đã nhờ người đến đón em rồi. Nhớ về sớm đừng quá miệt mài với công việc. Yêu em, Nhược."
Nàng hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, luôn tự nói không sao cả, chắc hôm nay Nhược có việc bận, không sao. Dù đã dặn lòng đừng buồn, nhưng mắt vẫn nhịn không được đỏ lên, nàng tự hỏi. Tại sao khi nãy không nói, có phải có chuyện gì muốn giấu diếm nàng nên vậy. Liên tục tự hỏi không thể nào thoát ra được mớ hỗn độn này, Giang Trần Nhi chỉ biết vùi đầu làm việc nhằm giúp mình mau quên đi nó. Bất giác đã đến giờ tan tầm, Giang Trần Nhi vẫn ngồi đó, suốt từ lúc nhận tin nhắn đến giờ nàng vẫn không thể nào tập trung làm việc được. Trong đầu đều tràn ngập ánh mắt ưu thương cùng giọng nói có chút buồn của nàng.
Thật ra, nàng biết chuyện này cũng thật bình thường thôi. Nhưng, ai biết được khi nhớ đến những lời hôm nay Trần Hiểu Nhược nói thì còn sẽ cho nó là bình thường nữa chứ.
"Còn chưa về?" Tiếng gõ cửa vang lên, Giang Trần Nhi chưa kịp phản ứng lại thì người đã vào trong rồi.
"A, tôi chuẩn bị về rồi. Cậu mau về trước đi..." Giang Trần Nhi giật mình nhìn Vương Tài, khó xử nói.
Vương Tài chỉ ừ một tiếng chào nàng rồi bước ra cửa, nhưng đi được nửa lại quay về đứng cạnh cửa phòng đợi nàng. Hơn nửa tiếng sau Giang Trần Nhi mới từ phòng làm việc bước ra, nhìn thấy Vương Tài thì có chút ngạc nhiên hỏi:
"Cậu sao chưa về nữa đã trễ thế này rồi. Là, đợi tôi sao?" Giang Trần Nhi ngạc nhiên hỏi, nàng không xác định lắm khi hỏi như vậy, dù sao thì nếu không phải cũng rất ngại. Nhưng Vương Tài cũng không phụ nàng, gật đầu nói ừ.
"Cùng nhau về đi, dù sao trời cũng đã tối rồi, chị là phụ nữ đi đêm không tốt lắm đâu." Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa xoa gáy mình, vẻ mặt ngượng ngùng quay sang một bên.
Lần đầu tiên nàng thấy được một con người khác của Vương Tài, thật làm cho người ta ngạc nhiên không thôi. Hóa ra, mỗi người mà nàng nhận định đều có một vài mặt trái khác nhau sao. Giang Trần Nhi vẫn rất vui vẻ muốn trêu chọc thêm Vương Tài nên đã đáp ứng cùng hắn ra về. Dọc đường đi, nàng vẫn luôn rất thích vui vẻ cùng hắn trêu đùa, khiến hắn hết đỏ mặt lại tím mặt vì nghẹn lời.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt nàng dần héo lại, khóe miệng đông cứng nhìn tỉnh cảnh trước mắt, tâm có chút lạnh. Trước mắt nàng là hình ảnh hai người nữ đang chặt nhau, mà một người trong số đó nàng có quen biết, không phải ai khác chính là người khiến nàng cả ngày lo lắng, Trần Hiểu Nhược. Đột nhiên nàng cũng hiểu được, khi yêu con người ta thường trải qua những cảm xúc khác nhau, mặn ngọt chua cay... Có lẽ cảm xúc lúc này của nàng là chua đi, ghen tị sao?
Ghen vì phát hiện người mình yêu ôm người khác, thậm chí còn cười, nữa sao?! Nàng ghét cái cảm giác lúc này, quá mệt mỏi đi. Nguyên buổi chiều nàng ngồi lo lắng vì nàng thay đổi, đổi lại được gì, chỉ là chút cảm giác khó chịu này thôi sao. Không đáng mà, thật sự không đáng mà.
Dường như cũng cảm nhận được có người nhìn mình, Trần Hiểu Nhược quay đầu nhìn, có chút giật mình nhìn lại. Ánh mắt ấy, nàng rất muốn tránh né nó, đừng nhìn nàng bằng ánh mắt đau thương ấy. Nàng muốn đi lên giải thích, nhưng có vẻ như người bên cạnh không cho, đành phải bất đắc dĩ đứng lặng tại chỗ.
Ảnh Nguyệt cũng thấy người đến, nàng cũng nhận thấy sự khác thường trong mắt Trần Hiểu Nhược, tâm có chút trùng xuống. Thấy nàng muốn đi lập tức vòng tay qua ôm eo giữ nàng lại dứt khoát không buông ra. Lại hướng mắt nhìn về hai người đang đến, ánh mắt dừng lại trên người cô gái xinh đẹp kia, âm thầm đánh giá.
"Ai thế?" Ảnh Nguyệt lơ đễnh hỏi.
"A, là..." Trần Hiểu Nhược có chút khó nói, nên giải thích thế nào đây. Chuyện này không thể chỉ nói qua loa ở đây được, nàng biết chứ, để tránh gây thêm hiểu lầm nào khác Trần Hiểu Nhược nhanh chóng nói sang chuyện khác. Nhưng không đợi nàng mở miệng, Giang Trần Nhi đã đi tới, giành nói trước.
"Ngài chưa về sao?" Trong giọng nói tràn đầy vẻ thất vọng. Câu hỏi khi nãy của cô gái kia, nàng có thể nghe rõ...
"Vẫn chưa, tôi đang bận tiếp đãi một người, bạn."Trần Hiểu Nhược cố cười nói, "Em vẫn chưa về sao? Tôi đã kêu người chờ sẵn rồi, tôi sẽ gọi họ đến đón em, về chứ?"
"A, không được rồi, hôm nay tôi có hẹn rồi. Đành phụ tấm lòng của ngài vậy." Giang Trần Nhi có chút tiếu ý nói. Nhìn một màn trước mắt này, tay vẫn là nhịn không được siết chặt lại.
Trần Hiểu Nhược nghe nàng nói có hẹn, cũng rất ngạc nhiên hói: "Có hẹn. Với ai?" Hỏi xong, mắt cũng nhìn không được liếc sang nhìn người bên cạnh Giang Trần Nhi.
Giang Trần Nhi cũng không phụ nàng, nhẹ khoát tay vòng sang tay Vương Tài, người cũng nghiêng dựa vào, cười nói: "Với cậu ấy! Hôm nay đúng lúc nhà hàng pháp gần đây thực đơn có món mới, cậu ấy nói muốn mời tôi đi ăn cùng. Coi như là thể hiện tấm lòng ngưỡng mộ đối với tôi từ lâu thôi." Nói xong, nàng còn không quên tặng thêm một câu với Vương Tài.
"Nè chừng nào chúng ta đi được đây, tôi đói rồi đây." Vương Tài bị nàng hỏi có chút đỏ mặt, hơi thở thơm ngát của Giang Trần Nhi nhẹ phả vào mặt, khiến mặt hắn có chút nóng lên. Cùng với động tác thân mật mờ ám này, thật hại chết hắn rồi. A, lúc này hắn thật muốn chạy trốn a! Ở nhà còn mẹ cùng người cha già đang chờ hắn về nuôi nha. Nếu vì chút ghen tị giữa hai người mà khiến tôi mất việc thì làm sao đây!
Nhìn nàng cùng người khác thân mật, mặt Trần Hiểu Nhược liền lạnh đi. Lúc này có trời mới biết nàng thật rất muốn đi lên kéo tên nam nhân chết tiệt kia ra, đánh cho hắn chết mới thôi. Lửa giận trong mắt khó lòng nén lại. Không đợi nàng bùng phát, Giang Trần Nhi đã nói:
"Tạm biệt ngài, Trần tổng. Hiện tại chúng tôi phải đi ăn rồi, ngày mai gặp lại." Giang Trần Nhi nói xong, cúi đầu như chào rồi nhanh chóng kéo người đã bị nàng lôi xuống nước ra khỏi trận tuyến. Nàng có chút chột dạ nhìn sang Vương Tài đang xanh mặt bị mình kéo đi, âm thầm ở trong lòng xin lỗi một trăm lần.
Đợi sau khi hai người lên xe đi khỏi, mặt Trần Hiểu Nhược cũng đen theo, nắm tay chặt đến nỗi thịt mềm cũng để lại dấu. Ảnh Nguyệt hừ lạnh vài cái, kéo khuôn mặt nàng đối diện mình, nói:
"Nhìn tớ này. Giờ chúng ta đi đâu ăn hả?"
"Nhà hàng pháp." Nghiêng mặt tránh thoát khỏi hai tay Ảnh Nguyệt, Trần Hiểu Nhược bước vào xe. Ảnh Nguyệt mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút căm tức, nhưng nàng vẫn nhịn lại không phát tiếc.
"Cậu và cô gái đó có quan hệ gì chứ. Sao tự dưng lại muốn đến đó, không phải cậu không thích đồ ăn pháp sao. Là vì cô gái đó sao, ha, người mới hả." Trong giọng nói khó nén được lửa giận của nàng, Trần Hiểu Nhược xem như không nghe thấy, im lặng lái xe đi.
"Trưởng phòng, giờ chúng ta đi ăn thật sao. Tôi nghĩ, trước nhất là chúng ta đổi địa điểm được không. Tiền lương tháng của tôi không đủ để trả một ly nước trong đấy đâu..." Vương Tài vừa lái xe vừa nói. Tiền lương một năm của hắn cộng lại không biết có bằng một dĩa bò ở đấy không a, nói chi đến ăn chứ! Quá xa sỉ rồi a!
"Không, giờ cậu thả tôi xuống đây là được rồi."
"Hả! Thả..."
"Nhanh đi." Giang Trần Nhi cũng có chút mất bình tĩnh nói. Hiện tại nàng muốn về nhà, ngủ một giấc cho xong, mệt mỏi quá rồi.
"À, vâng."
Sau khi Vương Tài dừng xe, Giang Trần Nhi lập tức bước xuống. Một đường đi bộ về đến tiểu khu của mình. Nhớ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng không nén được có chút đau.