Chương 355: Vợ Ơi Em Ở Đâu?

Trong lúc Hoắc Tư Danh đang lo lắng nhìn trái nhìn phải, lại nhìn đông nhìn tây, trong lòng anh lúc này cực liệt lo lắng, thì giờ đây trên Hoang đảo mà Hoắc Tư Danh sắp đặt chân tới thì có người vẫn đang ngủ ngon lành trong túp lều nhỏ mà chính cô sử dụng dù nhảy và một vài nhánh cây khô tạo nên.

Hứa Doãn Hạ lúc này vừa ngủ, nhưng cả cơ thể lại thấy mệt, có lẽ là do ngày kia nhảy dù đã mệt nhưng vừa tỉnh cô lại đi lòng vòng kiếm thức ăn nên lúc này đây cô ngủ nhưng mày lại nhíu chặt lại, hơi thở lại hơi dồn dập nhìn thôi cũng biết cả ngày hôm nay Hứa Doãn Hạ ăn không ít khổ.

- ----

Nhìn từ trên cao không thấy một bóng người, mày Hoắc Tư Danh không tự chủ nhíu chặt nhưng anh không bỏ cuộc, tín hiệu thu được là ở đây... mặc dù hiện tại tín hiệu đã bị cắt đứt nhưng anh không tin... không tin Hứa Doãn Hạ bỏ anh đi, càng không tin những gì anh nhận được là sai.

Hoắc Tư Danh run rẩy, nhưng cố kiềm nén xúc động mà gọi người hạ cánh xuống cái đảo không người đó.

Hoắc Tư Danh vừa đặt chân lên đảo thì bắt đầu phân người đi tìm kiếm chung quanh hòn đảo này, tay anh không tự chủ mà nắm chặt lại, anh chỉ mong muốn cô ở đây thôi đừng đi đâu xa thêm hay đừng có bất cứ mệnh hệ gì xảy ra... anh lo, lo đến chính anh không thể khống chế nổi cảm xúc của anh.

Hoắc Tư Danh thở một hơi sâu cố gắng nhìn chung quanh, lại đi nhanh về phía trước miệng không ngừng gọi.

" Vợ ơi... em ở đâu? "

" Vợ... "

" Hạ Hạ của anh... "

" Trả lời anh đi... "

Hoắc Tư Danh cứ vừa đi vừa gọi, gọi không ngừng nghỉ nhưng đáp lại anh là một trời im lặng.

Anh sợ... càng đi về phía trước anh càng sợ...

Sợ chính anh thấy những thứ không muốn... nhìn thấy cả một biển trời đau thương... và hơn thể nữa là nhìn thấy... nhìn thấy khoảng không...

Anh muốn gặp cô... Hoắc Tư Danh vừa đi, vừa cầu nguyện... anh... anh sợ mất cô...

Đi mãi một lâu, có thể nói là đi hết 1/2 hòn đảo cuối cùng bước chân Hoắc Tư Danh cũng dừng, vì anh thấy quần áo của cô... còn có vài ba cái áo khoác đang phơi bên kia.

Hoắc Tư Danh cố gắng bước nhanh hơn... nhưng đi không được bao xa thì chính Hoắc Tư Danh cứng đờ người lại, hai mắt cố mở to ra nhìn chằm chằm phía trước, chân muốn bước nhanh hơn nhưng anh nhận ra chân anh đang cứng lại, cố lếch thân thể nặng nhọc cứng đờ của anh mà bước đến túp lều không ra túp lều kia, hai mắt anh không khỏi đỏ ửng, cảm giác xót xa hơn bao giờ hết...

- -------------------------------

6/6 chương.

Chơm chơm bão xong 6c nha:V

Từ giờ cho đến tối 22h thứ 3, tròn 80k phiếu Boo lại bão 20 chương nha đủ mới bão không đủ không bão đâu. Hiu Hiu Boo cũng mệt đó 20 chương lận đó không lỗ đâu nha các tình yêu nhắm muốn bão thì bỏ phiếu phiếu cho Boo nhiều nhiều điểm danh buổi sáng cũng bỏ cho Boo đi tối thứ ba nhất định đủ

Đừng có đọc chùa, bỏ phiếu ủng hộ bé Boo thân yêu của các tình yêu đi không thôi Boo sẽ buồn lắm đó.