- Tiền của ngài tôi cũng trả xong rồi. Tôi muốn từ chức nếu có thể ngày mai tôi sẽ không đến nữa.
- Cái gì ???.
Hợp đồng lao động của Lạc Hy kí với Lăng Thị vẫn chưa quy định thời gian từ chức giờ đây cô đề xuất xin nghỉ, theo lí mà nói thì không thể được.
Cho dù Lạc Hy đã trả nợ xong đã vượt xa đầu tư trên người cô ta thả cô ta trước cũng coi như tạm ổn, sau này bắt lại chả thành vấn đề.
Nhờ vậy mà Lăng Phàm liền giật tờ ngân phiếu trên tay của Lạc Hy mà đi về phía trước.
- Cô đi đi.
Lạc Hy quay đầu ra khỏi cửa, bước ra tới cổng của tập đoàn Lăng Thị thì cơn mưa ào ạt xuống như muốn khóc mừng cho cô vì được thoát khỏi sự giam cầm bấy lâu nay.
Cho dù mưa cô vẫn muốn về nhà, nhìn thấy mẹ mình, muốn nói với mẹ rằng đã trả hết số nợ của ba đem đến cho hai mẹ con.
Trong xe Chấn Hạo nhìn ra ngoài thì thấy Lạc Hy vẫn mặc đầm cánh sen, bước đi trong sự lạnh giá của cơn mưa anh chợt nhíu mày.
- Là cô ta. Dừng xe, bảo cô gái ấy lên xe.
Từ trước đến nay, chẳng có người nào có thể lên xe của Chấn Hạo được, vậy mà lần này anh lại kêu cô lên xe cùng.
- Vâng!.
Đẳng Hạ dừng chiếc xe cadillac trước mặt Lạc Hy khiến cô hoảng hồn, đang đi trong mưa mà còn bị chiếc xe xíu nữa tông vào cô còn tưởng mình chuẩn bị chầu diêm vương rồi, xuống đó uống canh mạnh bà để quên mọi đau khổ.
Đẳng Hạ cầm dù bước đến che mưa cho Lạc Hy.
- Tiểu thư, xin dừng bước. Ông chủ của tôi mời cô lên xe.
Lạc Hy nhìn Đẳng Hạ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Liếc nhìn qua chiếc xe người ngồi trong một người đàn ông, cô hơi sợ đưa mắt nhìn qua đó mà rùng mình.
- Không cần đâu, thay tôi nói với ông chủ của ông tôi cảm ơn.
Lạc Hy từ chối, Chấn Hạo hạ kính của xe xuống nhẹ giọng nói.
- Lên xe, tôi đưa cô tới đường chính.
Hắn là không có ý gì xấu chỉ không muốn ngày mai có tin trên báo liên quan đến mạng sống của cô mà thôi.
- Phong Tổng ....????.
Trợn tròn mắt nhìn Chấn Hạo, Lạc Hy hơi bất ngờ.
Nhìn Phong Tổng mà cô vô cùng cảm phục nhờ anh mà cô thoát khỏi cái nhà tù đó, giam cầm cô từ lúc 10 mấy tuổi đến giờ.
- Phong Tổng, tôi thật sự xin lỗi đã cắt ngang nhã hứng của anh nhưng giao dịch của chúng ta đã kết thúc rồi.
Chấn Hạo bước xuống xe rồi đứng mở cửa xe cho Lạc Hy.
- Lên xe! Đi 1 mình rất nguy hiểm.
Nói bằng lời thì cô gái ngang bướng này chẳng chịu nghe giờ phải dùng biện pháp mạnh thôi.