Chương 6

- TÔI CẦN TIỀN, TÔI CẦN 100 TRIỆU, ANH CÓ THỂ CHO TÔI 100 TRIỆU KHÔNG? ANH CÓ THỂ CHO TÔI 100 TRIỆU THÌ TÔI SẼ PHỤC VỤ ANH.

Lạc Hy lớn giọng, nói trong nước mắt cô chưa bao giờ phải cần tiền như lúc này. Lúc trước có thể nào thì cũng liệu cơm gắp mắm để giành nhưng giờ đây con số 100 triệu đối với cô nó lớn hơn cả tính mạng của cô, bán đi thân này thì chắc gì có ai đó mua 100 triệu được cơ chứ?.

- Chỉ cần 100 triệu? Cô có biết phục vụ có ý nghĩa gì hay không?.

Có 100 triệu, người cô gái này thật không tham lam hay là lạt mềm buộc chặt? Làm cái này không phải là giá bình thường sao?.

Anh đành gật gật đầu, cởi y phục trên người bộ vét đen.

- Được, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.

Quăn áo sơ mi xuống đất, anh đưa ngân phiếu cho cô đúng mức giá 100 triệu mà cô đang cần.

Lấy tay mình kéo dây áo màu phấn hồng xuống lộ ra hai cánh hoa tuyệt đẹp chưa từng có 1 người nào được sờ qua, môi tách hai hàm răng của cô hôn mãnh liệt rồi truyền từ cằm dần chuyển xuống cổ mυ"ŧ thật mạnh như đánh dấu chủ quyền. Cô chỉ biết run rẩy nằm yên chịu đựng, mặt cô sợ đến phát xanh.

Dừng lại, Chấn Hạo thấy Lạc Hy run rẩy, anh nhớ đến hình ảnh của cô bạn gái cũ người đã khiến anh phải bước chân vào giới thượng lưu đầy rẫy những điều hiểm ác này.

- Phong Chấn Hạo, Phong Chấn Hạo anh sẽ mãi mãi không rời xa em đúng không?.

Mơ hồ, nhìn thấy một cô gái khuôn mặt bầu bĩnh, dễ mến đang nói những lời mật ngọt rót vào tai người nghe, những lời nói chỉ có tên ngốc Phong Chấn Hạo mới tin.

Anh mơ hồ nhìn thấy Trịnh Mạc, lúc đầu cô ấy cũng đơn thuần như vầy.

- Cô đi đi! Hôm nay tôi không có tâm trạng.

Bừng tỉnh Chấn Hạo bật dậy, bước ra khỏi giường mặt chiếc áo sơ mi không cài nút bước ra ban công.

Lạc Hy mở mắt ra thì thấy anh đã dừng tay lại, cô hoảng hốt.

- Đem ngân phiếu đi, tôi không muốn nói lại lần nữa!.

Vừa đi vừa nói tâm trạng anh không tốt cũng vì hình ảnh của Trịnh Mạc cứ hiện ra trong đầu, không muốn nhớ nhưng lại nhớ.

Lạc Hy kéo dây áo trở về ban đầu, cầm ngân phiếu mà hồn như ở trên mây cứ liếc nhìn Phong Chấn Hạo rồi chạy nhanh ra khỏi phòng chỉ sợ tên tỷ phú này đổi ý thì tính mạng cô không còn có để giữ nói chi là ngân phiếu.

- Việc tôi dặn dò cậu làm thế nào rồi, lặp tức qua đây!.

Bấm số gọi cho Đẳng Hạ - thư kí riêng, là người thân cận nhất đối với Chấn Hạo.