- Phong thiếu, người ta biết nhưng người ta muốn diễn " Lục Hoa Phong Đại Đường " a, bộ phim đó đầu tư rất lớn, có thể làm nữ chính đối với người ta rất quan trọng, được không Phong thiếu?.
Mộc Miên vuốt nhẹ tay của Chấn Hạo, còn anh thì chẳng màn quan tâm đến lời cô nói.
- Vậy phải xem biểu hiện của cô, phải biểu hiện tốt, thì tôi sẽ suy nghĩ.
Chấn Hạo chếch môi lười biếng trả lời, với người chẳng làm ra tích sự gì mà đòi làm việc lớn định nằm không cũng có tiền, cô ta nghĩ cô ta là ai?.
- Chấn Hạo, em yêu anh chết mất, tối nay để em ở lại nhé?.
Mộc Miên cười vui vẻ, đưa tay sờ vào ngực của Chấn Hạo vuốt nhẹ.
- Cô cho rằng cô là ai... Mà dám trực tiếp gọi tên tôi.
Chụp lấy cổ tay Mộc Miên, Chấn Phong nhìn chầm chầm vào cô nghiến răng nói.
- BIẾN.
Hất tay của cô ra khỏi người mình, Chấn Hạo tức giận hét lớn, hạng đàn bà như thế này thì đối với anh chỉ là loại rác rửi.
- Không, không phải vậy, Phong thiếu em yêu anh mà!.
Chưa gì đã rơi nước mắt, đúng là Đại Minh Tinh của làng giải trí.
- Được rồi....Đừng diễn kịch nữa cô cho rằng tôi không biết cô âm thầm có bạn trai át chủ bài là bạn thân thời đại học hay sao?.
Đôi mắt của Mộc Miên trợn tròn lên không ngờ Phong Chấn Hạo lại có thể biết được chuyện cô đang che giấu.
- Bây giờ lập tức, biến khỏi mắt tôi nếu không tôi sẽ để cô mãi mãi biến mất khỏi showbiz.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng sức công phá rất lớn khiến Mộc Miên chỉ biết bịt miệng lại mà khóc còn Chấn Phong nắm cổ tay của Lạc Hy đi vào căn phòng phía trước để lại một Đại Minh Tinh phía sau.
Chấn Hạo nắm chặt cổ tay Lạc Hy, bước vào căn phòng đã được đặt sẵn đẩy mạnh cô xuống chiếc giường king size.
Giờ đây, cô chỉ biết phó mặc cho cuộc đời đẩy đưa, chỉ vì cha của cô mà cô phải chịu nỗi oan nhục này nhưng dù gì ông ấy cũng là người nuôi dạy cô đến bây giờ.
Đưa tay cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, Chấn Hạo nhìn Lạc Hy nhếch môi trong đầu nghĩ rằng loại phụ nữ này là hạng rẻ tiền. Nắm chặt tay cổ tay cô, 1 chân đặt giữa hai chân của cô, khuôn mặt gian xảo liếc nhìn Lạc Hy.
- Phụ nữ, cô làm cái này là vì cái gì?.
Đưa mặt sát gần Lạc Hy, Chấn Hạo liếc nhìn thân thể của cô không phải là dạng tầm thường như anh từng nghĩ.
Cô nhìn anh ngấn lệ, bây giờ cô nói rằng cô cần 100 triệu để trả nợ cho ba, sau này ba không đánh mẹ nữa chính vì vậy cô mới phải trở thành người không có phẩm giá như vầy thì liệu Phong Chấn Hạo có tin hay không?.