Mộc Lạc Hy vừa mở cửa nhà thì thấy mẹ cô ngồi đan áo, chuẩn bị cho khâu quần áo mà khách hàng đặt.
Nhìn mẹ mình lem lóm sự tiều tụy lòng cô quặn thắt.
Lần này xin nghỉ việc không biết lấy tiền đâu mà đưa mẹ đi khám.
- Về rồi đấy à? Trong nồi có canh còn nóng đấy.
Mẹ cô, phải chịu cảnh đói khổ trong căn nhà nhỏ này tất cả là lỗi của cô.
Lỗi của người con bất hiếu, chắc có lẽ không vì cô thì mẹ cô đã ly hôn người cha rượu chè này rồi.
Mộc Lạc Hy tiến lại gần mẹ cô, cuối xuống ôm bà.
- Mặc ít như vậy con không thấy lạnh sao?.
- Mẹ, con không lạnh, tối nay có biểu diễn, không mặc cái khác được.
Mộc Lạc Hy nước mắt lưng tròng nhìn mẹ mình, mẹ cô khổ quá nhiều rồi.
Cô nhìn thấy...
- Mẹ sao mẹ lại lấy thêm cái này về làm vậy?.
Là thêu khăn tay, mẹ cô đã làm hàng đóng việc vậy mà giờ lại làm thêm nữa.
Khổ thân mẹ cô.
- Không phải con đã nói với mẹ sao? Sau này đừng lấy cái này về thêu nữa mà, một cái có 100 ngàn hay sao? Còn hại mắt nữa.
- Vẫn còn kiếm được 100 ngàn mà, có thể kiếm được chút nào hay chút đó, trong xưởng không còn khởi sắc, tháng này có thể không phát lương.
-Mẹ à, con sẽ ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình!.
Cô nhìn mẹ mình mà lòng se sót.
- Haiz, có một người cha như vậy, con kiếm bao nhiêu tiền mới đủ, nghĩ lại nếu năm đó con không bị bỏ rơi trước cổng nhà nghèo chúng ta, sẽ không khổ như vậy. Là chúng ta liên lụy đến con.
Bà nhìn con gái mình, rồi cúi đầu nói.
Bà thật sự có lỗi với con gái mình.
Nếu năm đó, bà để cho bọn nhà giàu nuôi dưỡng cô thì chắc bây giờ cô đã có cuộc sống sung túc, con đường đi đã trải đầy thảm đỏ.
- Mẹ đừng nói như vậy, con biết con không phải do mẹ sinh ra. Nhưng mẹ yêu thương con như vậy, mẹ chính là mẹ ruột của con, con không muốn rời xa ba mẹ.
Cô đứng phía sau, ôm bà vào lòng. Dù không phải mẹ ruột nhưng đối với cô bà đã là tất cả những gì cô có.
- Mẹ tin bảo bối của mẹ, chỉ là vất vả cho con rồi, mẹ đi bưng cho con bát canh. Hôm nay ở chợ mẹ nhặt được xương gà liền nấu canh gà cho con.
- Mẹ tốt quá.
Mộc Lạc Hy rơi nước mắt, cô quyết tâm phải kiếm được việc là vì cô không phải lo cho bản thân mình mà còn phải lo cho mẹ của mình.
Bà nhanh chóng đi lấy bát canh cho Lạc Hy.
- Tiểu Hy, con mau ăn lúc còn nóng.
Dù chỉ là một chén canh nhỏ, mà lòng cô đã ấm lên rất nhiều. Thà gia đình nghèo khổ để được sống tình cảm ấm áp thế này còn hơn một gia đình giàu có mà suốt ngày cải nhau.
- Vâng con cảm ơn mẹ!.
Nói cảm ơn mà nước mắt cô rơi lả chả, ai đó cho tôi xin hai tiếng công bằng.