Người mẫu tiên sinh giống như bị người ngoài tiên sinh nhập vào người vậy,mặc dù anh ta vẫn giống mọi ngày rời giường sau đó trước khi ngủ trưa xem qua chương trình về hôn nhân một chút, nhưng anh ta lại đặc biết khó khăn trong việc nói chuyện.
Đầu tiên, anh ta không cho tôi làm việc
, cho dù là mở hội nghị trực tuyến cũng không cho, tôi thật sự sắp bị bức điên rồi, anh ta tại sao không biết rằng nếu như tôi không kiếm được tiền,thì không thể mua nhà cho anh ta?
Tiếp theo, anh ta cũng không cho tôi ăn đồ ăn vặt.
Tôi rất thích ăn đồ ăn vặt, khoai tây khoai tây sợi chân gà bánh gấu đều là đồ tôi chuẩn bị sẵn ở nhà, bình thường tôi cũng chỉ có thể ở nhà mà không sợ mất hình tượng ăn thôi, kết quả bây giờ cũng bị đoạt đi.
Có thể nhịn nhục ai đó nhưng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, tôi cuối cùng cũng tức giận rồi.
“Bánh gấu.” Tôi nhìn không rời bánh gấu vị dâu tây Winnie the Pooh trong tay người mẫu tiên sinh.
Người mẫu tiên sinh nhíu mày: “Không được ăn.”
Tôi! Rất! Tức! Giận!
Nhưng hết lần này tới lần khác tôi không thể phát giận! Bởi vì lá gan người mẫu tiên sinh gần đây cũng rất lớn! Hơn nữa lúc anh ta lên cơn cũng chỉ có thể mua nhà để dỗ dành! Tôi là một tổng tài nhiều tiền!Nhưng cũng có lý trí của tồng tài mà! Tôi không thể gia tăng chi tiêu không cần thiết! Với lại tôi sợ có khi đến lúc nào đó có mua bao nhiêu nhà cũng không dỗ dành được người mẫu tiên sinh!
Tôi cảm thấy mình là kim chủ tủi thân nhất trên thế giới này quá.
Tôi không để ý đến người mẫu tiên sinh dù chỉ một chút, tôi thật sự chỉ muốn nhét bịch bánh gấu kia vào miệng anh ta để miễn cho anh ta cứ cầm trước mặt tôi làm tôi khó chịu.
Anh ta nói chuyện cũng làm tôi khổ sở.
Anh ta không nói lời nào tôi càng khổ sở.
Bây giờ tôi thật sự rất khó chịu.
Tôi rầu rĩ không vui đi về phòng ngủ xem tài liệu quản lí tài sản.
Mình không tức giận.
Mình không khó chịu.
Mình có tiền.
Trong lòng tôi toàn là ba câu này, lặp đi lặp lại, trằn trọc đọc nó.
Nhưng tôi vẫn rất mất hứng, bây giờ chỉ muốn chạy lên trên giường mà nhảy dựng mấy cái.
Tôi nhanh tay lấy gương mang theo người ra, soi vào, không sao, mặt tôi vẫn còn rất nghiêm túc.
Cất gương vào, tôi tiếp tục mất hứng.
Người mẫu tiên sinh đi vào, trong tay còn cầm bánh gấu, vẻ mặt lạnh nhạt vén chăn ngồi vào giường, còm mở ti vi lên xem, mà còn là kênh mua sắm ta ghét nữa chứ.
Mặt mày ta rất lạnh nhạt.
Anh ta hơi quá đáng rồi!
Anh ta rất rất hơi quá đáng!
Tôi quyết định, nếu anh ta còn làm tôi tức giận thêm chút nữa, tôi sẽ sa thải anh ta, kêu anh để bánh gấu lại, rời khỏi phòng của tôi.
“An An, qua đây.”Người mẫu tiên sinh vẫy tôi qua.
Tôi nghĩ thôi cũng không nghĩ tới chuyện đi qua.
“Qua đây thì có thể ăn bánh gấu.” Người mẫu tiên sinh nói thêm một câu.
Tôi nhìn nhìn bánh gấu, đó là mua vào tuần trước, chỉ còn hộp này thôi, mấy siêu thị gần đây vì lễ mừng năm mới mà đều đóng cửa hết rồi.
Trong lòng không tình nguyện đi qua.
Người mẫu tiên sinh lập tức ôm tôi vào trong chăn.
“Đã sốt rồi còn đứng bên cửa sổ làm gì hửm?” Anh ta lại ôm tôi cứng ngắc như bạch tuộc.
Tôi vốn định lạnh lùng cự tuyệt anh, nhưng giọng nói anh ta lại rất dễ nghe, đặc biết là từ “Hửm” kia, rất hấp dẫn.
Kim chủ độ lượng vẫn là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.
Người mẫu tiên sinh vừa xé vỏ bánh vừa nói: “Em phải khoẻ nhanh lên một chút, tôi thấy nhớ em muốn điên rồi.”
Tôi nghiêm túc ăn bánh gấu.
Người lúc nào cũng có thể bộc lộ tình cảm đồng thời mặt dày mày dạn mới là người mẫu tiên sinh được tôi bao dưỡng.