Chương 18: Nhìn chằm chằm 1
Tạ U U hoảng sợ, vừa định kêu cứu thì thấy rõ đối phương là Thẩm Trung.
Chiếc xe biển A kia đã rời đi, không biết Thẩm Trung dùng biện pháp gì không lên xe cha cậu ta, trái lại nhảy tới đây.
“Sao cậu lại ở trên xe tôi? Cha cậu đâu?”
Thẩm Trung bày ra biểu cảm không thèm để ý, thản nhiên dựa vào ghế ngồi: “Tôi nhận ra cô, cô là tình nhân cha tôi bao nuôi. Tôi không muốn về nhà với ông ta, không phải là cô về nhà sao, đúng lúc dẫn tôi về cùng.”
Tạ U U: “?”
…
Thẩm Trung lên xe bọn họ, thư ký Tống cũng hoảng sợ.
“Cậu vẫn nên trở về đi.” Tạ U U nói với Thẩm Trung: “Cậu là con anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì cậu đâu.”
“Tôi không quay về, nếu tôi trở về, không phải chui đầu vô lưới sao?” Sau khi nói xong, vị đại thiếu gia này nâng chân dài của mình lên duỗi thẳng, đôi tay để sau gáy mình, cứ thế nhìn cô và thư ký Tống.
… Vậy mà cô bị con của Thẩm Phi Bạch nhìn chằm chằm.
Nhìn từ góc độ này, Thẩm Trung thực sự rất giống Thẩm Phi Bạch, gương mặt non nớt, so với Thẩm Phi Bạch thành thục nội liễm hoàn toàn tương phản.
Sao Tạ U U dám thực sự để bảo bối của Thẩm gia ở chỗ mình, nhỡ đâu có sai sót gì hoặc xảy ra chuyện gì, không phải là Thẩm Phi Bạch sẽ lấy cô khai đao hỏi tội?
Thấy Thẩm Trung thực sự không chịu đi, Tạ U U không nói hai lời, lấy di động trong túi ra muốn gọi cho Thẩm Phi Bạch.
Cô đột nhiên nhớ tới, mình căn bản không có số của Thẩm Phi Bạch, trong lịch sử cũng không lưu lại.
Nếu kim chủ không có ý cho cô số, đương nhiên là cô không có khả năng chủ động đòi.
Tạ U U nghĩ một lát, cuối cùng nói với thư ký Tống: “Thư ký Tống, hay là ông tự mình gọi điện cho thị trưởng Thẩm đi, nói tiểu thiếu gia chạy tới xe chúng ta.”
Nói cho xem xong kế tiếp nên làm gì bây giờ, Thẩm Phi Bạch đều có cách làm của anh, không liên quan tới cô.
“Được.”
Thư ký Tống cũng nghĩ như thế, nếu thị trưởng biết con trai không thấy, chắc chắn sốt ruột. Hơn nữa, tiểu thiếu gia không đi đâu, cố tình chạy tới xe Tạ tiểu thư, nói không chừng thị trưởng sinh nghi Tạ tiểu thư, tạo thành một số hiểu lầm không thoải mái. Thân là thư ký, đương nhiên là ông ta phải khiến thể xác và tinh thần của thị trưởng thoải mái.
Thẩm Trung liếc mắt nhìn Tạ U U một cái, lẩm bẩm một câu: “Cô sợ cha tôi như vậy à?”
Tạ U U nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu ta, giọng điệu không lạnh không nhạt: “Cậu không sợ, cậu không sợ cậu chạy cái gì?”
Thẩm Trung: “…” Cậu ta thực sự bị nghẹn họng.