Chương 17: Gặp được 4
Một tay của Thẩm Phi Bạch cắm trong túi quần, góc áo khoác cũng kéo lên trên, tăng thêm mấy phần tùy ý và ưu nhã, trên một tay khác còn cầm giày cao gót của cô.
“Ở đây làm gì?”
Tuy rằng người đàn ông không nhìn cô, nhưng Tạ U U biết anh đang nói chuyện với mình, giọng điệu không chút để ý, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Tạ U U cúi đầu, có loại cảm giác nhân viên bị ông chủ thẩm vấn. Tuy rằng cô mới vô tình thấy những việc này, nói xác thực khiến cô lúc này còn chưa ổn định cảm xúc, nhưng cô đều là vô tâm, cũng hoàn toàn không muốn xen vào.
“Không có gì, tôi đi mua ít đồ.”
Ánh mắt Thẩm Phi Bạch đánh giá qua lại người cô, cuối cùng nhìn đôi chân của cô, đôi mắt thâm thúy, xuất hiện chút nghiền ngẫm, chỉ trong giây lát lướt qua.
Chân trắng như ngọc của Tạ U U giẫm lên đất, chân rất đẹp, kiều nộn mê người như chân thiếu nữ, trên móng tay bôi nhũ màu hồng, mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra chút yếu ớt.
Không biết khi bị đàn ông khiêng trên vai sẽ có tư thế gì, hình ảnh nhất định rất đẹp.
Bỗng nhiên anh nhớ tới chuyện tối hôm nay, bàn tay và trên đũng quần của anh, đều là hoa dịch của nữ minh tinh.
Cô thực sự quá nhạy cảm, nước lại nhiều, chỉ cần sờ lên tiểu huyệt của cô, sẽ ào ào như lũ lụt, khiến toàn bộ bàn tay của anh bị ướt, không biết ở đâu ra nhiều nước như thế.
Tạ U U còn đang suy nghĩ, không biết Thẩm Phi Bạch đã cách cô rất gần từ lúc nào. Anh vốn dĩ rất cao, hơn nửa bóng phủ xuống dưới, Tạ U U thậm chí ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, liếc thấy anh đưa giày cao gót tới, trái tim cô căng thẳng theo bản năng.
Không biết vì sao, mùi thuốc trên người người đàn ông này không khó ngửi chút nào.
Giọng nói ôn hòa từ tính của người đàn ông vang lên: “Đi vào đi.”
Tạ U U ổn định tinh thần, nhận lấy giày từ tay người đàn ông đi vào.
“Cảm ơn thị trưởng Thẩm.”
Thư ký Tống cũng sợ nhị gia hiểu lầm Tạ U U cố ý nghe lén gì đó, vội vàng nói: “Nhị gia, hôm nay Tạ tiểu thư mua sắm ở trung tâm thương mại Thiên Mậu, chúng tôi vốn định trở về, không ngờ tới trùng hợp như vậy gặp được ở đây.
Thẩm Phi Bạch ừ một tiếng, lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, hít mây nhả khói, vẻ mặt anh sau sương trắng khó phân biệt.
“Trở về đi.”
Chỉ có Thẩm Trung khi nhìn thấy Tạ U U, đôi mắt đảo tròn, không biết đánh chủ ý xấu gì.
Tạ U U trở lại xe, còn chưa kịp đi đột nhiên có người nhảy lên.