Chương 4
Gần đây, không chỉ một mình người mẫu tiên sinh mệt mõi, mà cả tôi cũng vô cùng mệt, gần tới tết là khoảng thời gian công việc nhiều nhất, toàn bộ công ty còn đang chờ tôi phát tiền lương nga, nói thật, bây giờ áp lực trong lòng tôi vô cùng lớn, tôi quyết tâm muốn giải quyết một số dự án để tăng lương cho nhân viên rồi cho họ về mà ăn mừng năm mới, nhưng cố tình vào lúc này thân thể tôi lại không được khỏe.
Lúc này, tôi cảm giác tôi đã ngủ rất lâu, rất trầm, cũng rất an ổn.
Lúc tôi tỉnh lại thì trời đã tối, tôi vội vàng ngồi dậy, liền muốn đi xử lý tiếp văn kiện.
Người mẫu tiên sinh liền kéo ta lại: “Buổi chiều có một người họ Hoàng đến, hắn đã lấy đi một số văn kiện, nói là về sau sẽ cho em một kỳ nghỉ.”
Là Hoàng Lỗi, đối tác của tôi.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó chệnh choạng mà nằm xuống.
Trong phòng nghỉ quả thật rất ấm áp, mà tôi còn theo thói quen đem thân mình vùi ở trong ngực của hắn.
Chỉ có đối với riêng hắn, thì tôi mới hoàn toàn nhượng bộ, nếu như ba của tôi còn sống, nhất định sẽ tức giận đến giơ chân mà đạp cho tôi vài cái.
“Em đói bụng không?” Người mẫu tiên sinh nhẹ giọng hỏi.
“Tôi không có đói bụng.” Tôi gần đây ăn uống không được tốt lắm, cho dù là ăn đồ ăn vặt cũng cảm thấy dạ dày không được thoải mái, cho nên tôi cảm thấy không quá đói bụng.
Người mẫu tiên sinh thường xuyên làm đầu bếp cho tôi, hiển nhiên cũng rõ ràng tình huống của tôi hiện tại.
“Khi nào rảnh, em thử đi bệnh viện kiểm tra xem sao.” Hắn hôn nhẹ lên trán của tôi.
Hôm nay hắn đặc biệt ôn hòa.
Tôi hàm hồ mà đáp ứng hắn, sau đó liền buồn ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài mãi đến tận nửa đêm, khi tôi tỉnh lại thì vô cùng hoảng hốt, sau đó nghe được người bên cạnh đang nói chuyện điện thoại.
Người mẫu tiên sinh nửa người trên dựa vào gối đầu, tay còn lại thì ôm lấy tôi, có hơi mất kiên nhẫn mà nói với đầu bên kia điện thoại: “Tôi biết rồi”.
Người bên kia không biết đã nói gì, làm cho người mẫu tiên sinh có vẻ như vô cùng giận dữ, âm thanh khi hắn nói chuyện dường như giảm đi vài độ, lạnh như băng.
“Chuyện của tôi không tới phiên anh đến quản.” Hắn nói xong liền cúp máy.
Tôi liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ, trong lòng tôi cảm thấy có chút không đúng.
Người mẫu tiên sinh từ trước đến giờ vẫn vô cùng dễ tính, ít nhất, tôi đã bao dưỡng hắn ba năm, nhưng cũng chưa từng thấy hắn sinh khí bao giờ, đến nói chuyện lớn tiếng cũng ít có, huống hồ là bộ dạng không có tình người này?
Trong lòng tôi thật rối như tơ vò, thật sự không hề hi vọng mục đích của hắn là hướng tới công ty.
Chỉ cần nghĩ rằng nếu hắn thực sự đúng là như vậy… Đầu của tôi liền cảm thấy đau từng trận.
“An An?” Người mẫu tiên sinh sờ sờ trán của tôi, khiến tôi lạnh run.
Tôi tốt xấu gì cũng có thể nhớ kỹ tên đầy đủ của mình là Trần Dục An, nhưng tôi không quá thích khi hắn gọi tôi bằng An An, này thật sự là không có phong độ của tổng tài, thêm vào đầu tôi hiện giờ rất nặng, ta liền lười đáp lại.
“An An, em đang sốt, ngoan, đứng lên, chúng ta đi bệnh viện.” Người mẫu tiên sinh hiện giờ như là một bảo mẫu, tôi còn cảm thấy hắn có thể được đánh giá là bảo mẫu loại ưu, cũng là một bảo mẫu vô cùng chuyên nghiệp.
Bất quá thân thể tôi vẫn là mềm mại từ trong ngực của hắn dần dần trượt xuống dưới, lại một lần nữa cùng giường của tôi thân mật tiếp xúc.
Bất luận nói thế nào, đối với một tổng tài, thì không nên xuất hiện ở bệnh viện, đặc biệt càng không nên cùng một người mẫu đang cực kỳ “hot” bây giờ cùng nhau đến bệnh viện.
Tôi thật sự không rõ rốt cuộc là tôi lo lắng cho mình hay là đang lo lắng cho hắn.
Ngược lại, tôi không đi bệnh viện.
Tôi là kim chủ, nên tôi quyết định.