Chương 1

Nửa đêm An bị một giọng nói khàn khàn đè nén đánh thức, không biết từ khi nào c̠ôи ŧɧịt̠ trong quần đùi đã cứng ngắc, đưa tay chạm vào thì rất nóng.

Xuyên thấu qua một tấm ván gỗ mỏng, thanh âm trong đêm yên tĩnh rõ ràng lạ thường, thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng thở dốc nặng nhọc, còn có tiếng ván giường kẽo kẹt.

An cầm lấy dươиɠ ѵậŧ mập mạp của mình, em họ nằm bên cạnh đang ngủ ngáy khò khò, An cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, dựng thẳng tai lắng nghe trong căn phòng cách nhau một tấm gỗ mỏng, cảm giác vui sướиɠ tuyệt vời. Hầu như đêm nào cũng có tiếng la hét vào lúc nửa đêm, trong đầu An hình dung ra cảnh ©ôи ŧɧịt̠ to dài của ông chú phập phồng thọc vào l*и bà thím, tưởng tượng cảnh ông chú thường ngày trông có vẻ thật thà, sẽ có biểu hiện dâʍ ɖu͙© như thế nào khi ông ấy đang làm chuyện đó. Loại tưởng tượng này làm cho An cảm thấy vô cùng hưng phấn, bởi vì An đã sớm thèm muốn chú của mình, lâu đến mức anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào. Vì vậy ngay khi đang trong kỳ nghỉ của năm thứ nhất, anh ấy đã vội vã về quê. Tất nhiên không ai biết bí mật trong lòng anh, ngoại trừ chính anh.

"Con... mẹ nó, đυ. có sướиɠ không?" Giọng nói bị đè nén yếu ớt, tai An gần như áp sát vào vách mới nghe được, lời nói trực tiếp thô lỗ thậm chí tục tĩu khiến An nhất thời hưng phấn.

"Ừm... sướиɠ lắm, nửa đêm đêm nào cũng phải đυ., ngủ không được... ừm... chết mất... mạnh lên..." Bà thím liên tục phát ra những tiếng rêи ɾỉ mê hoặc, giọng điệu rõ ràng cực kỳ thỏa mãn.

"Vẫn ... không sướиɠ à? Mẹ kiếp ... đồ dâʍ đãиɠ ... tao ... đυ. ..." Khác với cái nhìn thường ngày của An, ông chú có vẻ ngoài thật thà và trung thực lại cực kỳ thô tục trên giường, nhưng điều này chỉ khiến cho anh ấy cảm thấy phấn khích nhiều hơn.

"Nhẹ chút đi, bọn trẻ... Đang ngủ bên cạnh... ah..." Thím rêи ɾỉ nhắc nhở ông chú nói không giữ khẽ.

“Sợ cái gì, hai tên nhóc đó không biết cái gì đâu?” Ông chú cười khẩy khịt mũi, “Đêm nay. . . Tao nhất định cho mày chết.”

"Ah... đυ. mẹ, đêm nay... sao ©ôи ŧɧịt̠ của ông... thô bạo như vậy... ừm... có phải hồi chiều ông thấy con vợ thằng nhà bên không, cho nên ông mới hăng hái như vậy…” Bà thím đột nhiên nói một câu như vậy.

"Ồ... cái gì? Con khốn... mày đang nói cái gì vậy, tao... đâu phải loại người chưa bao giờ nhìn thấy gái? mẹ kiếp..." Ông chú của An dừng lại rồi tiếp tục nói: "Nhưng nói mới để ý, cô vợ trẻ của nhà họ Lâm .. cô ấy trông thật quyến rũ trong chiếc quần đùi hoa ... "

“Ông Quang… ông muốn chết à… chà…” Bà thím khẽ chửi rủa, rêи ɾỉ nói: “Nếu ông dám… dây dưa với con nhỏ đó, tôi sẽ đến đưa l*и cho ông Lâm.. .không ai chịu thiệt... ừm... ..."

"Này... tao nghĩ mày vẫn còn nhớ thằng Lâm... ©ôи ŧɧịt̠ to của nó... con đĩ... có ©ôи ŧɧịt̠ to của tao phục vụ mày còn chưa đủ... mẹ kiếp..." Ông chú của An ngay khi vừa lên tiếng, An đã nghe thấy một tiếng lách tách đột ngột, tiếng ván giường cót két nhanh chóng và tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t kìm nén hơn của bà thím.

An nghe được đoạn đối thoại sau có chút kinh ngạc, anh không ngờ thím lại nɠɵạı ŧìиɧ với chú Lâm bên cạnh, chú Quang vẫn biết chuyện đó luôn. Tuy nhiên, phải nói rằng thím của anh ấy thực sự rất có phúc, chú Lâm và chú của anh cũng là những người đàn ông mạnh mẽ mà anh ấy ngưỡng mộ nhất, và có vẻ như cả hai đều có một ©ôи ŧɧịt̠ to khiến người ta mơ mộng thèm muốn, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến anh ấy thích thú, cảm thấy ghen tị và phấn khích.

An lắng nghe âm thanh sung sướиɠ bên kia vách, tay thì sục lấy ©ôи ŧɧịt̠ mập của chính mình, anh ấy nhắm mắt lại và tưởng tượng cảnh chú mình dùng ©ôи ŧɧịt̠ to đâm vào mông mình, cảm giác kí©h thí©ɧ lσạи ɭυâи không gì sánh được. Cảm giác tê tê từ ©ôи ŧɧịt̠ to nhanh chóng đưa dây thần kinh của cậu đến cực điểm hưng phấn, khi nghe thấy tiếng gầm gừ như dã thú của chú mình, anh cũng cắn chặt miệng phát ra tiếng ư ử nghèn nghẹn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh bắn ra ngoài từ mắt ngựa như hình viên đạn, tinh dich lần lượt bắn lên không trung, rồi đáp xuống thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh chăn dưới tiết trời nóng nực. Cảm giác sung sướиɠ tê dại như bay lên mây khiến toàn thân anh run lên, trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình, kéo dài rất lâu...

"An, thím và thằng em của con sắp về nhà ngoại rồi. Bữa tối thím đã chuẩn bị xong, hâm nóng trong nồi, chờ chú của con đi làm ruộng về con nói với ông ấy một tiếng, ngày mai chúng ta sẽ về." Thím của An nói lúc anh đang xem tv, khi nghe thím nói vậy, An vui mừng khôn xiết.

"Ồ... được rồi, có muốn kêu chú trở về chở thím đi một đoạn không?" Cái thôn này cách chổ bắt xe một đoạn đường.

"Không cần đâu, xe máy của chú mày hư rồi, thím với thằng em mày đi bộ đến đó.” Thím của An cười tươi đi ra khỏi cửa, em họ xách theo một giỏ đầy đồ.

An nhìn hai người đi ra ngoài sân, trong lòng có chút hưng phấn. Vốn dĩ anh mãi mê xem phim truyền hình giờ không muốn xem nữa, muốn đợi chú về sau khi trời tối. Tuy nhiên thật lòng mà nói, anh không biết khi chú anh trở về sẽ xảy ra chuyện gì với anh, nhưng kiểu tự tưởng tượng này khiến anh đủ kí©h thí©ɧ và phấn khích.

Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi qua thật dài, An tựa hồ có chút bồn chồn, tiếc rằng bản thân không mang theo thuốc ngủ hay viagra, nhưng không dùng thuốc cũng là một tình huống hay, đương nhiên có thể anh ấy không có gan, dù sao chú ấy cũng là chú của anh, bất kể bạn trông thế nào thì chú của anh cũng là một người không thích đàn ông.

Cuối cùng trời cũng tối, An nghe thấy tiếng động trong sân suýt nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy ông chú ở trần vừa đặt cuốc xuống liền nói: “Tiểu An, sao lại thế? trong nhà tối như vậy? Thím của con đâu?"

“Ừm… thím và em đã về nhà ngoại rồi, cơm trong nồi đã hâm nóng rồi. Nói ngày mai sẽ về lại." An cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể.