Chẳng qua, cô là Chung Tình, không phải là một cô gái ngốc ngếch, nếu nói như thế thì tiệc gia đình cũng chỉ muốn tìm một vài cô gái ưa nhìn mà thôi, cô thật sự rất đẹp, nhưng, nếu đã là chọn lựa, thì có thể đổi lại... Cô có cách tốt hơn để giúp mình tránh khỏi chuyện này.
Nghĩ đến đây, Chung Tình liền bước vội vài bước, chạy tới phòng bếp, đợi một chút, vừa vặn thấy Tử Uyển đang bưng trà bánh buổi trưa đến cho đại phu nhân, lập tức cô tiến lên nghênh đón, giọng điệu trong vắt êm đềm: "Chị Tử Uyển..."
Tử Uyển xoay người ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt, phát hiện trong nhà lại có người hầu đẹp đến như thế, không nhịn được mà hỏi ngược lại: "Cô là..."
"Em là Chung Tình, em tới là muốn nhờ chị Tử Uyển giúp em một chuyện."
Chung Tình vừa nói xong đã đưa cây trâm ngọc bích trong tay cho Tử Uyển, thiên hạ không có kẻ không động lòng vì tiền, đây là một thực tế từ xưa không ai có thể chối cãi, coi như cây trâm này là vật duy nhất mà mẹ cô để lại cho cô, nhưng vì sinh tồn, vì yên tĩnh, cô không hề ngần ngại đưa nó cho người khác.
"Cái này..." Tử Uyển đi theo đại phu nhân đã lâu, tất nhiên cũng biết vật này rất quý, không nhịn được mà có chút kinh hãi: "Cô muốn tôi làm gì?"
"Em muốn nhờ chị Tử Uyển nói giúp hôm nay thân thể em không được tốt, không thể đến bữa tiệc để hầu hạ được, đổi lại người khác có được không?"
Tử Uyển nhìn ánh mắt của Chung Tình, lập tức có chút rung động, cô ấy có biết mình đang nói gì không? Không đi sao... ở nhà họ Dịch có biết bao nhiêu người ao ước được đi đấy!
Chẳng qua, đổi lại là lúc trước, nếu có ai đó đưa đồ cho mình, tất nhiên cô sẽ cho qua, nhưng hôm nay lại là người mà thiếu tướng tự mình chọn, cô không dám dính vào.
Vì vậy, Tử Uyển nhét trâm ngọc bích vào lại trong tay Chung Tình, cúi đầu, nói với cô: "Chuyện này, tôi không giúp được cô, tối nay trước khi tiệc bắt đầu, cô phải đi, đến lúc đó tôi sẽ sai người tới đón, đừng có làm loạn cái gì đấy, nếu cô không đi được thì đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng khó sống, thiếu tướng sẽ không tha cho chúng ta đâu."
Tử Uyển chỉ nói qua loa mấy câu rồi xoay người, vội vàng rời đi.
Mà Chung Tình nghe được một câu kia, khó khăn lắm mới cử động lại được, rùng mình một cách khó hiểu, chết... thật là một chữ đáng sợ.
Chung Tình nắm cây trâm ngọc bích đó trong tay, hơi cau mày, cẩn thận quay đầu đi, suy nghĩ một chút mới trừng lớn hai mắt, đã tìm được trọng điểm.