Tiếng xé quần áo đến chối tai Thư Di nằm im không hề phản kháng nước mắt của nàng lặng lẽ rơi xuống, Đôi mắt của Dương Phong vô cùng tức giận, hắn muốn đem người con gái đang nằm dưới thân của mình ra giày vò ngay lập tức, nhưng hắn rất chán ghét cách Thư Di đối xử với mình, nàng lạnh lùng cao ngạo khiến cho hắn chẳng biết nàng đang nghĩ gì.
Dương Phong mạnh tay bóp lấy hai bên má của Thư Di xoay mặt cô lại.
"Em lại muốn gì nữa đây, tại sao lại muốn trốn chạy?"
Ánh mắt của Thư Di tự như mặt hồ tỉnh lặng nàng lạnh lùng đến thấu buốt tim gan.
"Chẳng phải ngài đã có Hoa Dao rồi sao cô ta còn đang mang thai đứa con của ngài nữa, nói xem tôi còn lý do gì để ở lại bên cạnh ngài, tôi cũng đã chịu không ít đau khổ ở cái căn nhà này rồi vậy nên để tôi đi đó là cách tốt nhất."
Dương Phong càng thêm tức giận trước những lời nói của Thư Di.
"Em là của anh mãi mãi là của anh, dù anh đã sai với em trước nhưng đó chỉ là sự cố."