Bên trên chiếc ga trải giường đen nhánh là hai thân hình đang kịch liệt dây dưa.
Làn da trắng nõn như ngọc lộ ra dưới chiếc ga trải giường đen nhánh, giống như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.
Sầm Hoan mở mắt ra nhìn người đàn ông tuấn tú mà u ám, trán của anh đang đổ đầy mồ hôi. Giọt mồ hôi lướt qua sống mũi cao thẳng lăn dài xuống chóp mũi. Dưới ánh đèn có một giọt nước óng ánh đang ngưng tụ, theo sự chạy nước rút của anh đã nhỏ xuống gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô.
Mọi bộ phận trên cơ thể cô đều đau đớn vô cùng, trong cơn hoảng hốt, cô ảo tưởng rằng đây là một cuộc chiến chứ không phải là một cuộc yêu.
Mỗi lần anh va chạm giống như muốn phá hủy cô vây, sự dữ dội khiến cô có cảm giác mình sẽ ngừng thở bất cứ lúc nào, mà lần sau anh còn ác hơn lần trước.
Cô muốn cầu xin anh tha cho nhìn, cầu xin anh nhẹ nhàng một chút, nhưng khi nhìn thấy cảm xúc bộc phát ở trong mắt anh thì cô lại im lặng không nói gì.
Vẻ tuyệt vọng trong mắt anh khiến cô cảm thấy vô cùng đau khổ
Là cô đã ép anh đi tới bước này, cô không có tư cách kêu đau và cầu xin tha thứ.
Cô đưa tay ra và ôm anh chặt hơn, nhưng hành động này lại khiến Hoắc Đình Đông càng hận hơn.
Một tay của anh nắm lấy hai tay của cô giơ qua đỉnh đầu, một tay còn lại ôm chặt lấy eo thon của cô, chỗ mạnh mẽ nóng bỏng kia tàn bạo ra vào trong cơ thể cô, liên tục nhịp nhàng chìm đắm, giống như một người điên đang điên cuồng tàn phá cơ thể cô.
Cắn môi đến mức bật máu, nhưng Sầm Hoan vẫn không chịu hé miệng.
Hoắc Đình Đông nhắm mắt nên không thể thấy được vẻ đau khổ ở trên mặt cô, nhưng khuôn mặt của cô lại hiện lên rõ ràng ở trong đầu.
Hoặc ngây thơ, hoặc hoạt bát, hoặc dễ thương, hoặc ngang ngược…
Biểu cảm khác nhau, nhưng khuôn mặt giống nhau.
Mà người này, lại là cháu ngoại của anh.
Cảm giác tội lỗi sâu đậm này như là dây trói vô hình trói buộc cổ họng anh, anh không thở nổi, anh hoảng hốt cảm thấy hơi thở của cái chết đang tới gần mình.
Cậu nhỏ.
Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai anh, kéo thần trí đang lang thang của anh trở về.
Em tới yêu anh có được không?
Đêm hôm đó, cô ôm anh từ phía sau, nhẹ nhàng nói ra câu nói này, trong lòng anh ngoại trừ kinh ngạc thì còn có một tia ấm áp.
Cho tới nay không có ai thật lòng yêu anh.
Dù là bố mẹ hay là anh cả.
Sống nhiều năm như vậy, tình yêu duy nhất mà anh cảm nhận được đến từ sự đau lòng của Hoắc Tĩnh Văn dành cho anh trước khi anh mười tuổi.
Sau mười tuổi, anh một mình sống tha hương ở nước ngoài, mặc dù bên cạnh có một người cô chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh. Mặc dù gọi là cô nhưng nhìn thấy cha của mình mỗi năm đều trả cho cô số tiền lớn với nhiệm vụ là chăm sóc anh, nhưng lại không hề cho anh một chút tình cảm yêu mến nào.
Cho nên khi cô nói cô tới yêu anh, trong lòng anh có hơi cảm động, nhưng cũng không coi là thật.
Thật không ngờ…
Không ngờ tới mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Anh nhớ tới cảnh mẹ của Sầm Hoan là Hoắc Tĩnh Văn dặn dò anh chăm sóc cô, nhưng mà anh lại đưa cô lên giường.
Anh mở mắt ra, gân xanh trên trán nổi lên, không thể khống chế được mà lật người cô lên mạnh mẽ tiến vào từ phía sau. Sau cú đâm vào đỉnh điên cuồng, bụng dưới của anh đột nhiên siết chặt, chất lỏng đặc quánh từ chỗ nóng bỏng tràn ra ngoài.
Anh muốn rút ra ngoài, nhưng chỗ ẩm ướt nóng bỏng như lửa kia lại khiến đầu anh trống rỗng, tất cả cảm xúc mạnh mẽ đều được phóng thích vào chỗ sâu nhất ở bên trong cơ thể cô.
Trong màn đêm yên tĩnh, tràn ngập tiếng thở dốc.
Anh vẫn ở trong cơ thể cô, hai tay vẫn khóa chặt eo cô, sau khoảng trống trong tâm trí anh là nỗi tuyệt vọng và buồn bã sâu hơn.
Tình yêu đơn phương tưởng như không bao giờ kết thúc này cuối cùng cũng có một ngã rẽ, tia lửa bùng lên,cho dù cô có đau đớn như nào đi chăng nữa thì cũng đáng giá..
Sau khi hơi trở trở lại bình thường, Hoắc Đình Đông mở mắt ra, đập vào mắt anh là đường cong phần lưng duyên dáng và xương bả vai xinh đẹp của cô.
"Sầm Hoan, em hài lòng chưa?"
Giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên sau lưng cô, cơ thể Sầm Hoan run lên, muốn quay lại, nhưng một bàn tay đã che mắt cô lại.
“Đừng nhìn anh.” Anh không muốn cô thấy vẻ bối rối của anh lúc này.
Chất lỏng đυ.c ngầu đen trắng giao nhau, khiến mắt Hoắc Đình Đông đau nhói.
Anh bối rối mở mắt ra, quay người xuống giường đi thẳng đến phòng tắm.
Dòng nước lạnh lẽo rời từ trên đỉnh đầu xuống, nhưng không có cách nào để cọ rửa sạch sẽ nội tâm đang tràn đầy tức giận của anh.
Anh giận cô, nhưng lại càng giận bản thân mình.
Hình ảnh Sầm Hoan giống như một con búp bê vải rách nát đang cuộn tròn hiện lên trước mắt anh, anh nghiến răng, nhanh chóng cọ rửa thân thể rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Sầm Hoan vừa mới trải qua một cuộc yêu giống như một cuộc chiến sinh tử, cô mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi.
Hoắc Đình Đông nhìn chiếc giường bừa bộn xộc xệch, hít sâu một hơi, cúi người ôm Sầm Hoan vào trong phòng tắm.
Đêm lạnh như nước, đốm lửa nhỏ giữa ngón tay lập lòe, trên bầu trời xanh ngắt, Hoắc Đình Đông đang ngơ ngác nhìn Sầm Hoan đang ngủ say, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được.
Xúc động là ma quỷ, bây giờ anh đã tự mình lĩnh hội được bài học từ câu nói này.
Có hối hận thì cũng đã muộn.
Anh hút mạnh mấy hơi thuốc rồi nhả khói ra, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú ẩn sau làn khói trắng, cho đến khi vầng áng hiện ra ở phía chân trời anh mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Tiếng đóng cửa truyền tới, Sầm Hoan vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Thật ra thì lúc sáng sớm khi anh hút điếu thuốc đầu tiên thì cô đã tỉnh lại.
Cô muốn nói gì đó, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, lại không muốn phá vỡ không gian yên tĩnh hiếm có này, cho nên mới giả vờ ngủ.
Cô không biết anh đã hút bao nhiêu thuốc, chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng tràn đầy mùi thuốc lá.
Sầm Hoan, em có hài lòng không?
Cô nhớ tới câu nói của anh sau khi chuyện đó diễn ra, rồi nghĩ thầm trong lòng anh chắc chắn rất hận mình.
Nhưng cô không hối hận.
Cô sẽ vẫn luôn yêu anh, đến chết cũng không thay đổi.