Mùa hè ở Dương Thành vừa oi bức lại ẩm ướt, buổi tối nhiệt độ cũng cao tới doạ người.
Trạm tàu điện ngầm cách chung cư không quá xa, Nguyễn Văn Văn và bạn trai Hình Hiểu nằm quay lưng lại với nhau trên giường, quạt điện đang quay qua quay lại ở dưới, hai người ai chơi điện thoại của người nấy.
Nguyễn Văn Văn nhìn tin nhắn giục kết hôn của mẹ gửi tới, có chút bất đắc dĩ, cô cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, nhưng mẹ nói tuần sau còn không đưa bạn trai về nhà thì đừng bao giờ về nhà nữa.
Hình Hiểu chú tâm chơi chơi trò chim cánh cụt 5v5 gì đó trong điện thoại của mình, trong miệng không ngừng lải nhải: “Pháp sư đi trộm tháp gì vậy, sao xạ thủ lại ăn như vậy, một đám đồng đội ngu ngốc, không thể di chuyển được...”
Khi sự thất bại quen thuộc tìm đến, Nguyễn Văn Văn vỗ vỗ vai Hình Hiểu: “Ông xã, ba mẹ em muốn gặp anh.”
Hình Hiểu đặt di động xuống, xoay người: “Đúng là nên tới thăm chú dì một chút, chọn một ngày cuối tuần nhé, hai chúng ta đều có thời gian.”
Nguyễn Văn Văn gật gật đầu, cô và Hình Hiểu đã ở bên nhau sáu năm, sống chung với nhau ba năm, gần như toàn bộ thanh xuân của mình đều dành cho anh ta, nếu muốn kết hôn, dường như cũng chỉ có anh ta là người thích hợp, dù sao làm quen lại từ đầu với người xa lạ một lần nữa, có vẻ như sẽ rất mệt mỏi.
Hình Hiểu nghiêng người ôm Nguyễn Văn Văn, hôn lên trán cô một chút, bàn tay to rộng di chuyển trên cơ thể thướt tha của cô, dừng lại trên hai vυ" vểnh cao, xoa nắn: “Bảo bối, nào.”
Nguyễn Văn Văn đứng dậy, di chuyển vào giữa hai chân người đàn ông, từ trong quần kéo ra cây gậy thịt đã dựng thẳng, nhẹ nhàng ngậm ở trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp qυყ đầυ sậm màu và khe mũ, hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn xoa nắn hai viên tinh hoàn sậm màu, người đàn ông kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu cô nhấn lên nhấn xuống trên côn ŧᏂịŧ của mình, tốc độ đẩy hông không ngừng tăng nhanh, cho đến khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vào trong miệng người phụ nữ, anh ta mới dừng lại.
Nguyễn Văn Văn nhíu nhíu mày, chịu đựng ghê tởm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh nhổ thứ trong miệng ra, sau đó đánh răng một lần nữa cô mới quay về giường, Hình Hiểu đã mặc qυầи ɭóŧ đi ngủ, cô nửa dựa vào đầu giường, say sưa lướt video không có mục đích.
Cũng không phải lần đầu tiên như vậy, tuy rằng cô cũng muốn mỗi đêm đều làʍ t̠ìиɦ tới đổ mồ hôi đầm đìa đạt cao trào nhiều lần, nhưng thời gian của Hình Hiểu càng ngày càng ngắn, số lần cũng càng ngày càng ít, hơn nữa ngày hôm sau hai người đều phải dậy sớm đi làm, tựa như thời gian của anh ta trở nên ngắn hơn cũng là một chuyện tốt.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Văn Văn đã trang điểm xong Hình Hiểu mới vội vàng rửa mặt xong, trong miệng ngậm một cái bánh mì đi ra cửa, hôm nay thời tiết cũng không xấu lắm, nếu như ánh mặt trời không rực rỡ.
Cô vẫn tới tiệm cà phê mua một ly Americano đá như ngày thường, vẫn còn cách thời gian làm việc nửa tiếng đồng hồ, Nguyễn Văn Văn ngồi ở vị trí sát cửa sổ, ngắm nhìn người đi qua đi lại bên ngoài.
Một chàng trai trẻ tuổi có làn da trắng nõn đi ngang qua trước mặt cô, ánh mắt Nguyễn Văn Văn dõi theo khuôn mặt chàng trai, ngoại hình của chàng trai này chính là kiểu cô thích khi còn ít tuổi, sống mũi cao thẳng, cánh môi vừa vặn không dày không mỏng, đôi mắt không lớn nhưng có hồn, chân tay mảnh khảnh nhưng cũng có đường nét cơ bắp, mọi thứ đều vừa vặn đúng kiểu cô thích.
Không biết khi cái miệng đó hôn lên tiểu huyệt của cô sẽ có cảm giác như thế nào, sống mũi cao thẳng đυ.ng lên âm đế sưng đỏ, sẽ tạo ra tia lửa cao trào thế nào.
Nguyễn Văn Văn không nhịn được kẹp kẹp chân, đồng hồ báo thức trên di động vang lên, chàng trai đã mua cà phê xong, ra khỏi tiệm cà phê.
Cô thầm than một tiếng, cũng không biết còn có thể gặp lại chàng trai mọi thứ đều vừa đúng với sở thích của cô này nữa hay không.