Chương 6

Hứa Nhu và Thẩm Uẩn Tri vẫn không sống chung với nhau, dường như nếu ở cùng một chỗ là mặc định rằng quan hệ đã thân mật đến mức không thể chia tay.

Ai cũng không tiến thêm bước đó, bọn họ vẫn duy trì quan hệ hẹn hò trong chừng mực nhất định.

Dù có chia tay cũng đơn giản.

Anh đi đường anh tôi đường tôi, chỉ thiếu một câu nói thôi.

Gần đến lập đông, trời hơi lạnh, thoang thoảng ngửi được mùi rét mướt của mùa đông hanh hao.

Dưới ánh đèn mờ, hai người ngồi ở bàn ăn ăn cơm.

Anh yên lặng ăn cơm, hình như đang tự vấn chuyện gì, sau đó thong thả mở miệng hỏi: “Có phải sắp lập đông rồi không?”

Phải, mới chớp mắt mà đã lập đông.

Cô ở bên anh một thời gian dài như vậy, cũng có lúc khắc khẩu, nhưng lại chưa rời bỏ.

Hứa Nhu gật đầu, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn ngoan ngoãn, mái tóc đen suôn mượt vén ra sau, giấu cằm vào chiếc áo len, cả người bé xíu xiu trông càng xinh xẻo hơn.

Rõ ràng ngày nào cũng gặp nhau, nhưng sao anh càng ngắm lại càng thấy cô đẹp.

Trái khế của Thẩm Uẩn Tri dịch chuyển, tay cầm đũa khựng lại, anh dời mặt đi chỗ khác muốn kìm lòng lại, nhưng cuối cùng vẫn không được.

“Cạch.”

Đôi đũa rớt xuống bàn.

Bàn tay to có khớp xương rõ ràng của anh đỡ lấy chiếc cổ mảnh khảnh của người con gái, hơi nâng cằm cô lên, mím đôi môi mỏng, kiềm chế cảm xúc trào dâng trong lòng, khẽ chạm vào rồi buông ngay.

Cặp mắt long lanh của Hứa Nhu hiện vẻ hoang mang, ngón tay mảnh dẻ khẽ vuốt ve đôi mày hơi nhíu của chàng trai.

Anh đang sợ điều gì.

Muốn thân mật nhưng lại không dám lại gần.

Bầu không khí nhưng đông cứng một giây, ngay cả chiếc đồng hồ treo trên tường cũng quên chạy.

Hứa Nhu đột nhiên nghĩ tới điều gì, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, nhưng cô chỉ mỉm cười, cúi người hôn lên đôi môi đang mím chặt của chàng trai, tạm dừng hồi lâu rồi đôi môi hồng mới mấp máy.

[Chi Chi.]

Gió quất ào ạt ngoài khung cửa sổ, có một cánh cửa không đóng kỹ, bị gió lay thành tiếng kẽo kẹt rất chói tai.

Hứa Nhu nghe thấy, dợm đứng dậy, muốn đi đóng cửa sổ.

Bỗng dưng cổ tay cô bị nắm lấy, đυ.ng phải khóe môi anh.

Trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch không yên.

Cô bị bế lên, tầm mắt đảo điên, kế đó, thân thể được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại.

Chẳng ăn cơm nữa, anh chỉ muốn ăn cô.

Anh cởi từng nút áo của cô ra, dù không bật đèn mà mắt vẫn nhìn rõ mồn một, song miệng lại ngậm chặt từ đầu chí cuối chẳng nói một câu, yên ắng dọa người.

Tình cảm chôn giấu bấy lâu sắp trút ra.

Nhưng anh vẫn thấy không cam lòng.

Trong bóng tối, người con gái nằm trên tấm ga giường trắng tinh, hai mắt nhòa lệ nhìn ánh trăng ghé vào phòng.

Ánh sáng ấy khiến cô nghĩ đến đêm đầu tiên.

Nghĩ đến anh, nghĩ đến tình yêu.

Cô không khóc, chẳng qua niềm đau đớn và kɧoáı ©ảʍ sinh lý kí©h thí©ɧ tuyến lệ của cô, thế nên nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.

Trên đôi môi hồng có dấu răng mờ và một vết thương, có lẽ do cô, cũng có lẽ là do anh.

Giữa tiếng thở dốc và nước mắt, anh hôn lên từng tấc da trắng như tuyết của cô với niềm kính cẩn, tuy đã kìm lòng không đậu nhưng vẫn còn vài phần tỉnh táo.

“Hứa Nhu…”

Hổ khẩu của anh siết lấy eo thon của cô, để lại vết dấu của mình, kề sát tai cô, gọi tên cô.

Giọng đàn ông khàn khàn mà gợi cảm, mỗi tiếng thở đều như thổ lộ rằng anh muốn em.

Hứa Nhu đã lêи đỉиɦ một lần hoàn toàn không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ này, chiếc cổ thon dài ngửa ra sau tạo thành một độ cong tuyệt hảo.

Đúng là thời cơ tuyệt vời cho con báo đã ao ước hồi lâu, anh mở miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, cắn một cái.

Không thấy máu, chỉ thấy tình.

Anh khẽ mυ"ŧ mát phần da thịt non mịn kia, tiếc rẻ vì không thể cắn sâu hơn.

Chàng trai di chuyển eo, thọc vào rút ra theo nhịp, thái dương lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen sáng như đuốc, từ đầu chí cuối đều nhìn chằm chằm người con gái dưới thân bằng ánh mắt thâm trầm.

Bóng đêm càng sâu, tâm sự của anh càng nhiều, du͙© vọиɠ càng tăng.

Bạn đã từng thấy đàn ông làʍ t̠ìиɦ trong bóng tối chưa?

Giống như một con thú hoang dịu dàng, tuy gào rống muốn xé nát người con gái dưới thân nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, đè nén bản năng nguyên thủy, sợ làm cô bị thương.

Cô nhu mì dịu dàng, chỉ cần hơi mỉm cười là đã biến anh thành kẻ chiến bại.

Nhưng anh không cam lòng.

Sao anh lại thua được.

Hứa Nhu mắt ngấn lệ trông rất tội nghiệp, bất giác lùi về sau nhưng bị anh giữ chặt mắt cá chân, cắm mạnh vào.

Mu bàn chân ngọc ngà căng cứng, rồi thả lỏng.

Anh hiểu rõ cơ thể cô, thậm chí còn hơn cô hiểu mình, sao cô chống cự được đây.

Bên dưới mềm mại ướŧ áŧ, kɧoáı ©ảʍ và đau đớn hòa vào nhau, bờ mi cô gái lay động miên man, giống như một cánh bướm mỏng manh chực vυ"t lên, đẹp nao lòng người.

Tiếng thở dốc và nức nở của cô như đổ thêm lửa vào du͙© vọиɠ anh.

Hứa Nhu biết, anh có tâm sự liên quan tới cô nên muốn gấp gáp phát tiết ra ngoài.

Cùng với sự run rẩy và trống rỗng, mái tóc đen ướt rượt của Hứa Nhu dính bết vào khuôn mặt trắng nõn, cô bải hoải vùi mình vào ngực anh, khẽ thở phì phò.

Cô giống như suối nước nóng mùa đông, chịu đựng gió tuyết lạnh lẽo, bao dung hết thảy xao động và bất an của anh, không than trách một tiếng.

Hứa Nhu nghe anh nói với giọng điệu hài hước và ấm áp hệt như cậu Ba Thẩm ngày trước.

“Hứa Nhu, em rất xứng với tên của em.”

Nhưng cô chỉ biết dùng cặp mắt đẫm sương nhìn anh, chua xót mà bi thương, muốn nức nở một hồi.

Biết nói gì đây.

Không muốn để anh đi, em muốn anh ở bên em.

Nhưng sớm muộn gì anh cũng đi.

Vậy, vậy thì muộn một ngày, nửa ngày, một giờ…

Muộn thêm một giây rồi hãy rời bỏ em, có được không?

Người con gái khẩn nài Thượng đế, nhưng cô không nói được, chỉ bất lực rơi nước mắt.

Sau đó cô nghe tiếng Thượng đế nói.

“Lập đông rồi.”

“Trời lạnh rồi, em chuyển đến ở với anh đi.”

Anh nhận thua, cam tâm tình nguyện.