Chương 15

Trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Yến Vi Sí tỉnh ngủ liền đọc truyện tranh, đọc mệt thì ngủ, hàng chục cuốn sách nằm rải rác trên võng.

Trần Vụ ăn hai bữa ở nhà vào buổi sáng và buổi tối, Yến Vi Sí cũng chỉ ăn hai bữa. Nếu buổi trưa Trần Vụ không về, Yến Vi Sí sẽ không ăn.

Vì thế buổi tối Trần Vụ nấu nhiều hơn một ít, để thừa một phần cho Yến Vi Sí hôm sau hâm lại.

Nhưng Yến Vi Sí không hâm lại, lười tới mức làm người ta giận sôi.

"Cậu cứ thế này thì không được." Trần Vụ nhìn thức ăn thừa còn chưa được đυ.ng đến, hơi nhíu mày, "Bữa trưa rất quan trọng, không ăn sẽ không có sức, không cung cấp được năng lượng mà cơ thể cần, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, về lâu dài có thể bị bệnh dạ dày."

Yến Vi Sí không phản ứng, mở truyện tranh ụp trên mặt, tay chân thon dài tùy ý duỗi thẳng, ngực phập phồng đều đặn và mạnh mẽ.

"Bạn học Yến..." Trần Vụ vừa mở đầu, Yến Vi Sí đã phát ra tiếng "chậc" lười biếng nặng nề, "Nghe thấy rồi."

Trần Vụ dùng thìa ấn xuống cơm thừa, đập một quả trứng đổ lên trên, khuấy đều để dịch trứng bọc lấy hạt cơm: "Vậy cậu phải tự mình hâm nóng cơm."

Yến Vi Sí lại không có động tĩnh, lần này thậm chí còn chẳng qua loa có lệ.

Giống như Trần Vụ không quan tâm đến cách ăn mặc của mình, Yến Vi Sí không thèm để ý một ngày ba bữa của hắn.

Căn phòng chìm trong im lặng hai ba phút, giọng nói trong trẻo mà kiên định của Trần Vụ: "Bắt đầu từ ngày mai, trưa tôi sẽ về."

Yến Vi Sí đột nhiên gỡ cuốn truyện tranh trên mặt xuống, nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó lại nhắm mắt lại với vẻ mặt mệt mỏi: "Thật sự rất rảnh."

.

Vào tuần thứ hai của kỳ nghỉ, Yến Vi Sí đi làm thêm. Hắn tìm một công việc giao hàng và chạy vòng vòng quanh các thành phố bên cạnh, thỉnh thoảng rạng sáng mới về.

Cuộc sống của Trần Vụ không phân hóa hai cực giống Yến Vi Sí, anh vẫn vậy, công việc bảo vệ rất ổn định.

Đã nghỉ, nhưng vẫn sẽ có học sinh tới trường học chơi.

Lão Lưu bảo Trần Vụ, đây là hiện tượng bình thường, bọn họ không cần ngăn cản, kẻo chọc giận bị đập phá phòng bảo vệ, nếu xui xẻo thì đêm ba mươi cũng phải ở bệnh viện.

Trần Vụ: "Các giáo viên không ở đây..."

Lão Lưu nhàn nhã gặm hạt dưa: "Bọn họ ở đây cũng không có trật tự kỷ cương gì, yên tâm đi, sẽ không sao đâu."

Ai cũng sẽ không ngờ rằng, lần này thật sự có sao.

Có một học sinh muốn nhảy lầu.

Đây không phải chuyện lớn ở Tây Đức, hàng năm đều có vài người nhảy xuống, các nhân viên cũ trong phòng bảo vệ đã quen từ lâu, nhưng họ vẫn làm theo trình tự là gọi cảnh sát trước rồi lao vào can ngăn.

Sân thượng có từng đợt gió u ám, học sinh thất bại trong chuyện tình cảm, ngồi bên lan can với sắc mặt trắng bệch, phát điên với một chiếc loa không biết kiếm từ đâu ra.

Đám người hôm nay tới trường chơi chia làm hai nhóm, một nhóm là bạn bè có mối quan hệ không tồi với cậu ta đang khuyên can trên sân thượng, nhóm còn lại vây xem dưới tầng.

Bọn họ ngửa đầu chú ý động tĩnh bên trên, trong mắt không có căng thẳng mà là mãnh liệt chờ mong, thậm chí có người đưa tay đặt bên miệng, thét lên một cách khoa trương ác ý.

"A ——"

"A a a!"

Những lời chửi mắng lộn xộn chất chứa nỗi sụp đổ truyền ra từ loa.

Tiện nhân, bạn thân, đĩ, cɧó ©áϊ, gia súc... Các kiểu mắng chửi, trong đó còn xen lẫn cái gì mà lần đầu tiên cái gì mà chảy máu, đại tiện như rặn thủy tinh.

Một đương sự khác trong câu chuyện này cũng trong đám người dưới tầng, bên cạnh là tình mới của hắn. Hắn bị vạch trần bí mật và bị nhục mạ tại chỗ, gân xanh dưới hình xăm con dơi nổi lên.

Tình mới giơ ngón cái với hắn: "Đỉnh!"

Những người khác cũng chọc ghẹo bội phục, còn có kẻ muốn lĩnh giáo hắn.

Với họ, có thể chơi một người thành tên điên là một chuyện rất trâu bò.

Tam quan vặn vẹo đáng sợ đã xuyên thấu tuổi dậy thì của họ.

Tây Đức còn được gọi là —— bãi rác.

.

Trần Vụ đứng dưới lầu thì định rời đi, một bóng hình quen thuộc từ trên tầng xuống, trông thấy anh liền sải bước tới gần.

"Sao anh không cùng các đồng nghiệp đi lên?" Dứt lời, người nọ kéo anh, "Đi thôi, tôi dẫn anh..."

Trần Vụ rút cánh tay bị kéo về: "Bạn học Đinh, tôi không muốn đi lên."

Thấy vẻ mặt không kịp phản ứng của Đinh Huy Tuyền, Trần Vụ giải thích: "Tôi không giúp được gì."

Đinh Huy Tuyền sửng sốt: "Giúp không được nên không đi à, tôi tưởng anh căn bản không quan tâm đến chuyện này, xông thẳng lên bảo cậu ta đừng nhảy."

Trần Vụ kinh ngạc nói: "Đó là kẻ ngốc đấy chú, vào lúc này chỉ thêm phiền phức."

Đinh Huy Tuyền nói không cần nghĩ ngợi: "Trong lòng tôi, anh là kiểu người như thế."

Trần Vụ: "..."

"Không phải, ý tôi là, thoạt trông anh như có thể bất chấp tất cả vì người khác." Đinh Huy Tuyền xấu hổ xoa mũi, "Lần Tiềm Tiềm đánh nhau có rất đông người, anh còn tiến lên chắn cho nó."

"Đó là hiểu lầm, lúc ấy rất hỗn loạn, tôi không biết tại sao lại bị đánh một cái." Trần Vụ nói, "Không phải cố tình đi bảo vệ bạn ấy."

Đinh Huy Tuyền nghẹn lời: "Anh không sợ tôi nói cho Tiềm Tiềm à?"

Trần Vụ cười: "Tôi đã nói rồi."

Đinh Huy Tuyền mím môi suy tư: "Nó nghĩ rằng bất kể anh có lòng hay là vô tình, kết quả vẫn không thay đổi, nó vẫn rất cảm kích."

"Bạn học Triệu là người không tồi." Lời đánh giá của Trần Vụ xen lẫn với tiếng hét điên cuồng phía sau. Anh ngoái đầu nhìn sân thượng, cậu bé kia bắt đầu ném đồ xuống, hình như là mô hình hoặc thứ gì đó tương tự.

Tin nhắn wechat của Đinh Huy Tuyền nhảy lên không ngừng, cậu ta vừa trả lời vừa dành thời gian nhìn Trần Vụ: "Anh là bảo vệ, không đi có tính là thất trách không?"

"Hẳn là không, tôi nhận tiền lương canh cổng, thấp hơn đồng nghiệp khác nhiều." Trần Vụ cuộn tay áo quay đầu lại, chậm rãi phân tích tình hình hiện tại với Đinh Huy Tuyền, "Đi lên chỉ có ba loại người."

"Một loại là nhân sĩ chuyên nghiệp, một loại là có chút kinh nghiệm, một loại cuối cùng là người bên cạnh quan tâm ắt loạn." Anh nâng cánh tay, dùng ống tay áo đẩy gọng kính lên, "Tôi không thuộc về ba loại đó. Tất cả những gì tôi có thể làm là tiếp ứng lính cứu hỏa ở cổng trường."

Đinh Huy Tuyền rất bất ngờ: "Anh không giống người lý trí."

Trần Vụ nghi hoặc trước cách nói của cậu ta: "Bạn học Đinh, mối quan hệ hiện tại của chúng ta chưa đến mức độ cậu có thể hoàn toàn nhìn thấu tôi hay hiểu biết con người tôi."

Đinh Huy Tuyền câm nín: "Đúng thật."

.

Trần Vụ chờ ở cổng trường, Đinh Huy Tuyền theo anh. Lính cứu hỏa còn chưa đến thì đã có tiến triển mới trên sân thượng.

Đinh Huy Tuyền nhận được cuộc gọi từ bạn học, biết về tình hình tại hiện trường.

Trần Vụ hỏi: "Sao rồi?"

"Không nhảy nữa." Đinh Huy Tuyền cúp máy.

"Khuyên được thì tốt." Trần Vụ thở phào nhẹ nhõm, "Nghĩ thông suốt rồi nhỉ."

Đinh Huy Tuyển nói lời gây sốc: "Hòa hảo rồi."

Trần Vụ nghẹn họng trân trối: "Tôi nghe loa hô, không phải đã..."

Đinh Huy Tuyền đút một bàn tay túi bên áo khoác: "Thích từ hồi cấp hai, đã bao năm như thế."

"Kể cả xem như bắt đầu từ năm lớp Bảy, giờ bọn họ lớp Mười Một, cũng mới năm thứ năm." Trần Vụ không thể hiểu nổi, "Nếu sống đến một trăm tuổi, năm năm cũng chỉ là một phần hai mươi."

Anh lẩm bẩm: "Nhiều hả?"

Đinh Huy Tuyền: "Nếu tính như vậy, hình như cũng không nhiều lắm."

"Có vết nứt thì nhất định không thể quay về như trước kia, có lẽ phần lớn là do rất không cam lòng." Anh cân nhắc nói.

Trần Vụ vào phòng bảo vệ: "Càng muốn lấy lại thứ gì thì sẽ càng mất đi nhiều hơn, kịp thời ngăn chặn mất mát mới là điều đúng đắn nhất."

Đinh Huy Tuyền cười nhẹ: "Hầu hết ai nấy đều hiểu đạo lý, nhưng rất ít người có thể thực hiện được."

Trần Vụ xoay người đi về phía phòng bảo vệ, tự nói một mình: "Cũng không phải loáng cái là có thể làm được, cứ từ từ tới là sẽ ổn thôi."

"Ầm ĩ như thế, trò hề xã hội." Đinh Huy Tuyền bóp sống mũi, "Thật ra có thể nói chuyện riêng tư, chứ nếu đã công khai thì sẽ không dễ kết thúc đâu."

Trần Vụ ngoái đầu lại: "Thế họ..."

"Chỉ đành chuyển trường." Đinh Huy Tuyền thở dài.