Chương 8: Thập Cửu anh lại đến trễ rồi
"Minh Sắc" là hội trường đêm nổi tiếng nhất Giang Thành, vừa đến buổi tối, cả con phố ngoài cửa nghiễm nhiên trở thành hội trường triển lãm xe sang trọng. Người đi xe đạp điện bình thường không dám đi từ con phố này, sợ cọ vào chiếc xe nào bồi thường không nổi.
Hôm nay "Minh Sắc" bao trọn, không tiếp đãi khách lẻ.
Người bị cự tuyệt ngoài cửa không khỏi cảm thán: "Ở địa phương này bao trọn được bao nhiêu tiền?"
Có người cười anh ta nói: "Chỗ này có tiền là có thể bao trọn sao, biết chủ tiệm này là ai không?"
Những người khác bị anh ra gợi lên hứng thú, nhao nhao hỏi là ai.
"Chính là người nào?"
Người bạn thấp giọng giải thích vài câu, người này lập tức giật mình không biết nói gì: "A a, đó là người không thiếu tiền, không thiếu tiền..."
……
Chủ nhân trong miệng mọi người đang bàn tán lúc này đang bị kẹt xe trên đường.
Phía trước đại khái là xảy ra sự cố, hơn mười phút không nhúc nhích, cầu vượt trở thành bãi đỗ xe. Trong đó một chiếc màu xanh ngọc Mộ Thượng hấp dẫn rất nhiều người chú ý, dãy số 9 trên biển số xe khiến người ta không khỏi muốn nhìn kỹ hơn.
Giữa các ánh mắt tò mò, cửa sổ xe phía sau từ từ hạ xuống, một đoạn cổ tay trắng lạnh thò ra, ngón tay kẹp điếu thuốc gõ nhẹ nhàng tàn thuốc gãy lìa, tản ra trong gió lạnh.
Cùng lúc đó, thanh âm lãnh đạm cũng từ trong xe truyền ra - -
"Gấp gáp cái gì? Đang kẹt xe đấy".
"Bắt đầu trước đi, không cần chờ tôi".
"Tùy cậu" âm thanh này lãnh đạm nhưng cũng mê người.
Trong xe, Vệ Lễ thuận miệng hỏi: "Nam Nam?".
Nghiêm Tư Cửu thu tay lại, ấn tàn thuốc vào gạt tàn, không hứng thú "Ừ" một tiếng.
Vệ Lễ: "Cậu đến muộn cô ấy lại nổi giận rồi".
Nghiêm Tư Cửu cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: "Tôi sợ cô ấy nổi giận?"
Vệ Lễ vẻ mặt không nói gì, tuy rằng không quen nhìn hắn kiêu ngạo như vậy, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Nghiêm Tư Cửu hình như quả thật chưa từng sợ ai.
Anh tưởng tượng ra bộ dáng sợ phụ nữ của Nghiêm Tư Cửu, không khỏi run lên.
Ai, thật con mẹ nó muốn xem ai có thể trị được cho cậu "Vệ Lễ cảm thán nói".
Nghiêm Tư Cửu kéo khóe môi, lười phản ứng, cầm lấy di động lật xem.
Vệ Lễ rất nhàm chán, không có gì để nói: "À đúng rồi, sao không mang vị hôn thê nhỏ của cậu ra ngoài chơi?"
Nghiêm Tư Cửu không ngước mắt: "Cô ấy không thích"
Vệ Lễ cố ý tranh cãi với anh: "Cậu có hỏi người ta sao, nói người ta không thích?"
Nghiêm Tư Cửu quét mắt nhìn cậu: "Cậu không sao chứ?"
Lữ Nhu có thích hay không, anh còn không biết sao? Còn phải hỏi?
Trước kia cũng không phải không mang cô đi ra ngoài chơi, nhưng mỗi lần cô đi đều tự mình ngồi ở trong góc, im lặng chờ anh bên này kết thúc, anh còn có thể nhìn không ra cô không thích những nơi như này sao.
Huống chi, xung quanh của anh quá hỗn tạp, đích xác không thích hợp với cô.
Vệ Lễ bị anh làm cho nghẹn họng, rất không phục: "Cho dù cô ấy không thích, vậy cũng không thể để cho cô gái nhà người ta ở nhà một mình chứ? Phòng lớn như vậy, nói không chừng còn phải sợ."
Ngón tay Nghiêm Tư Cửu trượt màn hình ngừng lại, vài giây không nói gì, lại mở miệng mắng chửi người: "Cậu còn nói nhảm nữa thì cút xuống xe".
Vệ Lễ: "......
Người này là uống thuốc súng sao!!
Lúc Nghiêm Tư Cửu và Vệ Lễ đến "Minh Sắc", đã chậm hơn nửa giờ so với thời gian mở màn ban đầu, tất cả mọi người đã đến, đang chờ bọn họ.
Hôm nay là sinh nhật Đường Sanh Nam cô ấy ra đón với vẻ mặt oán trách: "Thập Cửu anh lại đến muộn rồi, chúng em đều chờ anh hơn nửa ngày rồi!"
Khi còn bé cô ấy nói chuyện không rõ ràng lắm, anh Tư Cửu luôn nói thành anh Thập Cửu, sau khi lớn lên cũng không thay đổi, cứ gọi như vậy. Bây giờ nó đã trở thành biệt danh của anh.